Một thoáng kinh hồng trên đường Thần Võ (2)
Đứa bé này ước chừng chưa đầy bảy tám tuổi, quả là một đứa vừa gầy gò vừa nhỏ con. Ngã xuống từ nơi cao như thế, thân thể nhỏ bé của nó run cầm cập trong cánh tay của Tạ Liên, tựa như con non mới sinh của loài động vật nào đó. Nhưng mà, từ khe hở của đống băng vải quấn loạn xạ đầy đầu, một con mắt đen to tròn lộ ra, trong mắt phản chiếu một bóng hình trắng như tuyết, cứ nhìn chằm chằm Tạ Liên không chớp mắt, như thể chẳng còn thấy bất cứ thứ gì khác.
Chỉ nghe bốn phương tám hướng dấy lên từng đợt tiếng hít hơi lạnh, Tạ Liên khẽ ngước đầu, trái tim bỗng dưng chùng xuống. Bởi vì, khóe mắt y bỗng liếc thấy một vật màu vàng rơi dưới mặt đất ở phía trước cách đó không xa.
Mặt nạ vàng ròng che khuất gương mặt của y, rớt rồi.
Tạ Liên đáp xuống chính giữa đường Thần Võ, đội ngũ danh dự ở phía sau cách y mấy trượng, vẫn chưa diễu hành đến chỗ này. Biến cố đột ngột xảy ra, nhịp bước vững chãi của các võ sĩ bị sự cố thình lình nảy sinh này quấy rối, các ngọc nữ rải hoa cũng tỏ vẻ hốt hoảng, xe vàng ngừng lại, vài con ngựa trắng cao lớn giương vó cất tiếng hí, giữa tiếng sênh tiêu đàn sáo bỗng vang lên vài âm rối loạn. Có người đi, có người dừng, không thể mau chóng thống nhất bước tiến, dường như tình cảnh sắp rời tầm kiểm soát. Chúng dân hai bên đường nhất thời chưa kịp phản ứng, quốc vương Tiên Lạc trên lầu cao lại đứng phắt dậy, nhìn bóng dáng của con trai, sắc mặt âu lo mà nặng trĩu.
Quốc vương vừa đứng lên, nhóm vương công quý tộc còn lại nào dám ngồi? Ai cũng lũ lượt đứng dậy, hớt hơ hớt hải. Mông quốc sư vừa ngồi ấm ghế giờ lại lạnh, lão đang rối rít cân nhắc liệu có nên tức khắc quỳ gối cúi rạp đầu tự trách không, Thích Dung đã nhảy lên lan can, xắn tay áo lên, tức giận nói: "Lại sao thế? Xảy ra chuyện gì? Sao đội ngũ loạn hết vậy? Đám vô dụng này đang làm gì đấy? Các ngươi ăn cơm chùa hay sao mà cả ngựa cũng kéo không xong hả?!"
Sắc mặt hoàng hậu tái mét, hai hàng lông mày khẽ chau, vội vàng cho người kéo Thích Dung xuống. Mắt thấy chúng dân bắt đầu loáng thoáng có chiều hướng gây rối, một cuộc đại loạn sắp sửa nổ ra, đúng lúc này, Tạ Liên thình lình đứng dậy.
Mọi khi, Thái tử điện hạ cao quý đều núp sâu trong hoàng cung, hoặc ẩn mình trong đàn trường hoàng gia tĩnh tu, hầu như không có bất cứ dịp nào xuất đầu lộ diện trước dân chúng. Đây xem như là lần đầu tiên trước nay chưa từng có, vì thế chúng dân không khỏi bị y thu hút, đồng loạt nhìn sang. Vừa mới nhìn, bọn họ lại chẳng kiềm được mà nín thở. Chỉ thấy thiếu niên nọ mắt ngọc mày ngài, tuấn tú tột bậc, toàn thân chói sáng, rực rỡ loá mắt, khiến người ta không dám nhìn gần. Thiếu niên nọ một tay bế đứa bé, tay còn lại chậm rãi nâng kiếm, chỉa lên đài hoa.
Thấy động tác đó, yêu ma vốn dĩ đang đứng trên đài quan sát tình hình bên dưới khựng lại chốc lát rồi bất chợt bật gót chân.
Chúng dân hoảng hốt kêu lên, bóng dáng của yêu ma hệt như một áng mây đen, vút qua giữa không trung, phóng lên cây cột mà vừa rồi thanh đao tuột ra cắm vào. Hắn cầm chuôi đao, rút nó ra kéo theo đá vụn từ khe nứt, sau đó xoay người bật nhảy, đáp xuống giữa đường, ngay trước mặt Võ Giả.