Tơ lòng rối bời, đừng nói tim này xao xuyến (2)
Tạ Liên nói: "Ta..."
Lời còn chưa dứt, y chỉ cảm thấy Hoa Thành khẽ dùng sức, một cơn đau nhói thoáng chốc bò lên trên, khiến y không khỏi rụt chân lại.
Tuy động tác của Hoa Thành đã kiềm chế lắm rồi, chút đau đớn ấy cũng chẳng đáng kể với Tạ Liên, nhưng không hiểu vì sao, ở trước mặt Hoa Thành, dường như y không giấu được những cơn đau. Có lẽ vì trước đó Hoa Thành đã nói một câu với y, khiến y càng muốn cố nhịn, trái lại chẳng thể thành công. Phát hiện Tạ Liên rụt chân lại, Hoa Thành lập tức siết chặt mắt cá chân của y, nói khẽ: "Không sao đâu. Xong ngay thôi. Đừng sợ."
Tạ Liên lắc lắc đầu. Bên kia, động tác của Hoa Thành càng nhẹ nhàng hơn, ra tay thần tốc, đến khi giơ tay lên lần nữa, hắn đã rút được một cây kim nho nhỏ, nói: "Được rồi, không có gì đâu."
Tạ Liên tập trung nhìn kỹ, mũi kim lấp lóe tia sáng thâm độc, Hoa Thành chỉ khép nhẹ năm ngón đã bóp nát nó thành một làn khói đen, tiêu tán trong không khí. Thấy vậy, Tạ Liên tạm gác nỗi bất an sang một bên, trầm ngâm nói: "Oán khí nặng quá. Thông thường linh hồn thai nhi không có được pháp lực mạnh thế này."
Hoa Thành đứng dậy, nói: "Đúng vậy. Cho nên, chắc chắn không phải linh hồn thai nhi chết một cách bình thường."
Lúc này, một kẻ đeo mặt nạ cúi đầu bước vào, hai tay bê một chiếc bình gốm, giao cho Hoa Thành. Tạ Liên vô thức quan sát xem cổ tay người này có đeo gông nguyền rủa không, nhưng lần này tay áo của đối phương lại buộc kín mít. Hoa Thành nhận lấy, dùng một tay nâng bình gốm lên nhìn, đoạn xoay người đưa cho Tạ Liên ngồi trên tháp mặc ngọc. Còn chưa lại gần, Tạ Liên đã nghe bên trong truyền đến tiếng khóc rấm rứt u buồn của trẻ con, dường như còn có thứ gì đang điên cuồng tông loạn xạ bên trong, tông đến nỗi bình gốm khẽ lắc lư, tưởng chừng đứng không vững, khiến y không khỏi đề cao cảnh giác.
Tạ Liên nhận lấy bình gốm, vén một góc miếng dán miệng bình gốm, chỉ mới nhìn lướt qua mà sống lưng tức khắc lạnh toát.
Chỉ thấy một bãi gì đó trông như phôi thai cuộn mình nằm bên trong, tuy rằng tay chân đều mọc ra, nhưng lại yếu đuối mềm oặt, đầu thì giấu trong bóng tối. Nhìn hết toàn bộ, quả thật chẳng khác nào một cục nội tạng dị dạng.
Đây chính là chân thân của nó!
Tạ Liên lập tức đậy bình lại, nói: "Thì ra là thế."
Y từng nghe nói, có người sẽ tìm kiếm thai phụ chưa đủ tháng, mổ lấy đứa con sống sờ sờ trong bụng thai phụ đó ra, biến nó thành tiểu quỷ để thực hiện một ít pháp thuật, sai khiến nó hại người, bảo vệ chính mình, hoặc trấn trạch bảo vận (trấn giữ nhà bảo vệ tài vận). Vậy thì xem ra, linh hồn thai nhi này chính là kết quả của loại tà thuật đó, mà mẹ của nó nhiều khả năng từng là tín đồ của Tạ Liên, bằng không đã chẳng cất bùa hộ mệnh của Tạ Liên vào trong quần áo của đứa con chưa chào đời.
Cân nhắc giây lát, Tạ Liên nói: "Linh hồn thai nhi này là do đệ bắt, Tam Lang có ngại ta lấy nó đi điều tra không? Bởi vì dạo trước ta từng gặp nó một lần trên núi Dữ Quân, lần này là lần thứ hai nó xuất hiện trước mặt ta, không biết rốt cuộc là trùng hợp hay có liên hệ gì."