Nhân thượng vi nhân, nhân hạ vi nhân (3)
Hồng Hồng Nhi xoay phắt người, dúi mặt vào lòng Tạ Liên, điên cuồng hét lớn.
Tiếng hét này không có câu chữ, chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí không phải là tiếng khóc, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc. Nếu không nhìn thấy là ai, có lẽ còn cho rằng đây là tiếng gào rống phát tiết của một người trưởng thành cận kề bờ vực sụp đổ, hoặc là thú con bị một đao cắt cổ họng đang hấp hối giãy chết, dường như chỉ có chết ngay lập tức mới là sự giải thoát của nó. Ai cũng có thể phát ra loại âm thanh này, duy chỉ không nên phát ra từ một đứa bé mười tuổi. Chính vì thế, nó khiến cho tất cả mọi người sững sờ.
Hồi lâu sau, quốc sư mở miệng: "Ta nói thật, buông ra thì tốt hơn."
Bấy giờ Phong Tín mới phục hồi tinh thần, nói: "Điện hạ! Mau buông nó ra, huynh coi chừng..." Có điều cuối cùng Phong Tín vẫn không nỡ nói tiếp.
Tạ Liên đáp: "Không sao đâu."
Gã Chúc sư huynh kia lại hết mực quan tâm đến an nguy của Thái tử điện hạ, thấy Hồng Hồng Nhi dụi nước mũi nước mắt lẫn máu me lên đạo bào trắng muốt của Tạ Liên, gã bèn bước lên kéo nó ra, miệng nói: "Bạn nhỏ, không được đâu!"
Ai ngờ gã càng kéo, đứa bé lại la í ới, liều chết không buông, dùng cả tay lẫn chân ôm càng chặt hơn. Ba bốn đạo nhân lên đây bảy tay tám chân cũng không kéo nó xuống được, trái lại còn khiến nó bám dính lên người Tạ Liên hệt như con khỉ nhỏ. Tạ Liên vừa thấy buồn cười vừa thấy tội nghiệp, bèn dùng một tay nâng Hồng Hồng Nhi, vuốt ve sống lưng gầy guộc của nó để vỗ về, đồng thời giơ tay còn lại lên, nói: "Thôi bỏ đi. Không cần lo lắng, cứ để nó như vậy đi."
Dừng một hồi, phát hiện đứa bé trong lòng không co giật nữa, từ từ yên tĩnh lại, Tạ Liên mới thấp giọng hỏi người bên cạnh: "Cung Tiên Lạc bốc cháy, không có người khác bị thương chứ?"
Mộ Tình nói: "Không. Chỉ có vài người bọn ta ở lại trong cung."
Bởi vì cung Tiên Lạc đã bị đốt thành một mảng vách nát tường xiêu cháy sém, tất nhiên Tạ Liên không thể nán lại nữa.
Sau khi xác nhận chỉ đốt gian phòng chứ không làm ai bị thương, nhóm đạo nhân đuổi lên đỉnh núi bắt đầu dọn dẹp hiện trường, khi lật thấy những tàn tích lấp lánh ánh vàng và đá quý chuyển màu đen, ai cũng đau lòng khôn xiết, còn Tạ Liên lại không hề để tâm.
Ngoại trừ đồ vật sử dụng thường ngày có hơi tinh xảo một chút, từ đầu Tạ Liên cũng chẳng đặt vật phẩm quý báu gì trong cung Tiên Lạc. Thứ quý báu nhất, chính là hơn hai trăm thanh danh kiếm mà y sưu tầm được, nhưng vàng thật không sợ lửa, những danh kiếm đó vốn được rèn nên từ muôn lần tôi luyện trong ngọn lửa hừng hực, thế nên chẳng hề hấn gì. Sau khi tự lục chúng ra, Tạ Liên tạm thời cất giữ chúng trong cung Tứ Tượng của các quốc sư.
Về phần Hồng Hồng Nhi, nó ôm ghì Tạ Liên khóc nức nở một trận, khóc mệt rồi thiếp đi. Lẽ ra Tạ Liên định đưa nó xuống núi Thái Thương, tìm một nơi thu xếp cho nó, quốc sư lại muốn y đến cung Tứ Tượng một chuyến, vậy nên Tạ Liên dẫn nó qua đó trước.