Nhân thượng vi nhân, nhân hạ vi nhân (2)
Tạ Liên ngẩng phắt đầu lên, nói: "Không thể được."
Y lặp lại lần nữa như chém đinh chặt sắt: "Tuyệt đối không được."
Quốc sư gật đầu: "Ta cũng đoán trước con sẽ trả lời như thế. Cho nên, chúng ta sẽ đặt trọng tâm suy xét vào cách thứ hai."
Tạ Liên cất giọng nghiêm nghị: "Mời nói."
Quốc sư nói tiếp: "Cách thứ hai, chính là Thái tử điện hạ con tự mình sám hối trước toàn thể dân chúng nước Tiên Lạc, tạ tội với trời xanh, rồi lại diện bích một tháng."
Tạ Liên ung dung đáp: "Không được."
Quốc sư ngẩn ra, nói: "Không phải ta bắt con diện bích hối lỗi thật đâu, chỉ là trên danh nghĩa... Khụ." Chợt nhớ ra mình đang đứng trước tượng của Thần Võ Đại Đế, lão vội vàng đổi giọng: "Chỉ cần con đủ thành tâm là được rồi."
Tạ Liên lặp lại: "Không được."
Quốc sư hỏi: "Lý do là gì?"
Tạ Liên đáp: "Quốc sư, hôm nay con xuống núi, ngài biết con đã nhìn thấy gì không? Dân chúng trong hoàng thành chẳng những không trách móc sự cố ngoài ý muốn xảy ra trong buổi diễu hành tế trời, trái lại còn tán thưởng hết lời. Điều này chứng tỏ dân chúng nước ta đều cảm thấy con chọn cứu đứa bé kia là đúng."
"Mà nếu dựa theo lời ngài nói, một việc làm đúng lại bị quy là sai lầm rồi trừng phạt, bọn họ sẽ nghĩ thế nào đây? Vậy có khác nào nói với mọi người, cứu một mạng người chẳng những không hơn xây tháp bảy bậc, mà trái lại còn phải tự nhận tội? Thế từ nay trở đi, bọn họ nên nghĩ thế nào, làm thế nào?"
Quốc sư nói: "Thật ra chuyện này đúng hay sai chẳng hề quan trọng, bây giờ con phải lựa chọn một trong hai con đường. Trên đời làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường, hoặc để đứa bé kia gánh vác trách nhiệm, hoặc để con gánh."
Tạ Liên nói: "Đúng hay sai rất quan trọng. Nếu nhất định phải chọn, con sẽ chọn con đường thứ ba."
Quốc sư day day ấn đường, nói: "Chuyện này... Thái tử điện hạ, thứ lỗi cho ta nói thẳng, cớ sao con phải quan tâm bọn họ suy gì nghĩ gì? Hôm nay bọn họ nghĩ thế này, ngày mai lại nghĩ thế nọ, con không cần phải chấp nhất mấy chuyện vặt vãnh này. Tin lời ta đi, người ta muốn làm gì, sau khi chuyện này qua rồi, họ vẫn sẽ làm thế thôi, sẽ không cảm động vì con, cũng không lấy con làm gương đâu. Chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm, đó là cẩn thận hầu hạ phục dịch đấng bề trên."
Im lặng một lát, Tạ Liên mở lời: "Quốc sư, thật ra từ ngày con bái sư vào Hoàng Cực quán đến nay, tu càng nhiều nghĩ càng lâu, con vẫn có một ý kiến chưa dám nói ra."
Quốc sư hỏi: "Ý kiến gì?"
Tạ Liên đáp: "Chúng ta thờ thần lạy thần như thế, có thật là đúng đắn không?"
Lặng thinh một lát, quốc sư nói: "Bọn họ không thờ thần lạy thần thì chúng ta hít gió Tây Bắc mà sống chắc? Lẽ nào Thái tử điện hạ con cảm thấy trăm ngàn năm qua, biết bao tín đồ tin thờ thần quan đều là tin lầm sao?"