Đánh rơi viên ngọc đỏ, vô tình chọc đỏ mắt (3)
Chỉ thấy bốn năm đạo nhân áo trắng đứng đằng trước, mỗi người đều xách một chiếc giỏ, hình như là tới hái quả. Nhưng bây giờ bọn họ chẳng những không vây quanh cây ăn quả, trái lại có vẻ như đang vây quanh người nào đó. Tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng với lực tai của hai người thì vẫn nghe rõ được nội dung tranh cãi. Một đạo nhân trẻ tuổi nói: "Hèn gì dạo này ta cứ cảm thấy trái cây trong rừng ít đi, ra là có kẻ ngồi ở đây cả ngày trộm trái cây."
Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Quả rừng trên núi Thái Thương, chỉ cần là đệ tử trong quán thì ai cũng hái được, tại sao lại nói là 'trộm'? Huống hồ trong rừng có hàng trăm hàng ngàn cây ăn quả, với sức của một mình ta không thể nào làm trái cây ít đi được."
Giọng nói này là của Mộ Tình, nhìn một góc quần áo của hắn lộ ra từ trong đám người, xem ra đã cởi bỏ áo đen của yêu ma, đổi về đạo bào giản dị ngày thường mặc. Đạo nhân kia hừ một tiếng, nói: "Nếu chỉ là phần của một mình ngươi, dĩ nhiên sẽ không ít đi bao nhiêu, nhưng ngươi không chỉ hái riêng phần mình mà còn muốn lén lút mang xuống núi cho người khác ăn, nhặt chút của hời, vô sỉ hết chỗ nói."
Tạ Liên đã hiểu. Lại là đồng môn chướng mắt Mộ Tình đang kiếm chuyện.
Mộ Tình nhà nghèo, mẹ hắn sống vô cùng túng thiếu trong kinh thành dưới chân núi, trước đây chỉ có thể thêu thùa may vá cho người ta sống qua ngày, về sau hỏng mắt nên không thêu thùa được nữa, chỉ đành đợi con trai mang chút tiền công tạp dịch từ trên núi xuống nuôi gia đình. Đôi lúc Mộ Tình sẽ hái một ít trái cây trên núi Thái Thương đem xuống cho mẹ ăn đồ tươi, việc này cũng chẳng có gì to tát, bởi vì không hề có quy định không được làm thế, nhưng nói ra cũng hơi mất mặt. Mang chuyện này lên bàn tiệc để châm chọc thì càng khiến người ta lúng túng hơn. Mộ Tình nói bằng giọng lành lạnh: "Chúc sư huynh, thường ngày ta không tiếp xúc nhiều với ngươi, nhưng ngươi lại năm lần bảy lượt nhắm vào ta, hôm qua cũng là ngươi không cho ta vào cung Tứ Tượng báo tin cho các quốc sư, không biết rốt cuộc ta đã chọc trúng chỗ nào của ngươi?"
Thanh niên họ Chúc kia chính là tiểu đạo sĩ hầu hạ quốc sư ở cung Tứ Tượng, vừa nghe Mộ Tình nhắc đến việc này liền nổi giận, nói: "Chính ngươi không chuyên tâm chuyển lời suýt nữa làm lỡ chuyện lớn mà còn quay sang trách ngược lại ta? Chỉ trách hôm qua ngươi cứ lấp la lấp lửng làm người khác tưởng ngươi mưu đồ gây rối, nếu ngươi sớm nói thẳng rằng mình đến làm gì thì có ra nông nỗi như vậy không? Suýt thì làm hỏng chuyện lớn hôm nay của Thái tử điện hạ, khi nãy ta còn bị quốc sư gọi tới mắng cho một tăng!" Nói đoạn ném chiếc giỏ trong tay, gọi những kẻ khác lên bao vây. Tạ Liên nhìn không được, quát: "Khoan đã!"
Vừa nghe tiếng, mấy gã đạo nhân đó giật bắn mình, quay đầu lại nhìn, thốt: "Thái tử điện hạ!"
Tạ Liên và Phong Tín đi tới, ở bên kia, Mộ Tình đã bị gã Chúc sư huynh xốc cổ áo đè lên tàng cây, vẫn chưa bắt đầu đánh. Nếu như đánh thật, Mộ Tình dù có một chọi hai mươi cũng chắc chắn sẽ chiếm thế thượng phong, nhưng nếu hắn muốn ở lại Hoàng Cực quán thì tuyệt đối không thể ra tay đánh.