Đánh rơi viên ngọc đỏ, vô tình chọc đỏ mắt (4)
Tạ Liên ngạc nhiên hỏi: "Có gì mà không thể cho con uống?"
Hoàng hậu cầm chén ngọc nhỏ, đổ một ít ra, ấn lên khăn tay, đoạn lau mặt vài cái, nói: "Trước đó mấy hôm, núi Thái Thương cống nạp một mớ quả tươi, mẹ không thích ăn quả anh đào, nhưng có một phương thuốc nói có thể giã nát nó thoa lên mặt, nên mẹ mới ép một ít dùng chơi, mà thấy chẳng có tác dụng gì, đang định gọi người đem đổ, sao có thể cho người khác uống được?"
Tạ Liên nghe vậy thì cười cười, nhưng rồi chợt nhớ đến chuyện hôm qua. Mẹ của Mộ Tình một năm không được ăn quả anh đào bao nhiêu lần, Mộ Tình hái quả anh đào trên núi Thái Thương còn bị người ta đâm chọc, Tạ Liên không khỏi có chút cảm khái, sợ Mộ Tình nghe thấy sẽ khó chịu bèn mỉm cười đổi đề tài, hỏi: "Vậy có cái gì cho con ăn được không?"
Hoàng hậu cười nói: "Nghe con nói kìa, để người ngoài nghe được lại tưởng mẹ bỏ đói con, thật ra là từ nhỏ con đã kén ăn, mẹ nuôi không mập. Lên núi lâu thế mà gầy xọp như vầy, hôm nay mẹ bảo con ăn gì thì con phải ăn nấy, không được kén cá chọn canh."
Mẹ con hai người trò chuyện một hồi, hoàng hậu hỏi về sự cố ngoài ý muốn trong buổi diễu hành tế trời, lòng vẫn lo lắng khôn nguôi: "Nghe ý của quốc sư, dường như việc này rất nghiêm trọng, vẫn chưa biết nên làm sao cho phải? Con có bị trách phạt không?"
Tạ Liên còn chưa trả lời, Thích Dung đã cướp lời: "Hứ, việc này nào phải lỗi của Thái tử biểu ca, kẻ ngã xuống từ trên tường thành có phải huynh ấy đâu. Cho dù muốn phạt, cũng nên phạt cái thằng nhãi chết bầm kia."
Tạ Liên nghĩ thầm: "Thằng nhãi chết bầm là cái gì." Y còn chưa uốn nắn Thích Dung, hoàng hậu đã bật cười. Đúng lúc này, bà chú ý đến hai người ngoài điện, nói: "Cậu trai kế bên Phong Tín là ai đấy? Lần đầu tiên thấy bên cạnh con có thêm một người."
Tạ Liên vui vẻ đáp: "Đó là Mộ Tình, hôm qua cậu ta đóng vai yêu ma trên đài đó."
Nghe vậy, hai hàng lông mày của Thích Dung khẽ nhướn lên. Hoàng hậu nói: "Ồ? Bảo cậu ta vào đây xem nào. Phong Tín cũng vào đi."
Vì vậy, Phong Tín và Mộ Tình bước vào điện, khụy gối trước mặt hoàng hậu. Hoàng hậu nhìn kỹ Mộ Tình một phen rồi nói với Tạ Liên: "Hôm qua mẹ thấy cậu ta đánh rất khá, ra là một cậu chàng điển trai thế này, tướng mạo trông y hệt một vị tể tướng lịch thiệp, không ngờ dùng đao lại hung mãnh đến thế."
Tạ Liên mỉm cười: "Vậy sao? Con cũng cảm thấy cậu ta tốt lắm."
Lúc này, Thích Dung lại lạnh lùng cất lời: "Ồ? Yêu ma hôm qua là nó hả?"
Tạ Liên vừa nghe là biết không ổn, quả nhiên giây tiếp theo, Thích Dung bất thình lình cáu lên, vớ lấy chén ngọc trên bàn nhỏ, tạt thẳng lên đầu Mộ Tình, quát: "Thưởng cho ngươi đấy!"
Tạ Liên nhanh tay lẹ mắt đánh rớt tay Thích Dung, nhờ vậy mới không để gã tạt trúng mặt Mộ Tình. Y xốc Thích Dung lên, nói: "Thích Dung, ngươi làm gì thế!"
Thích Dung bị Tạ Liên xốc lên mà vẫn còn nhe nanh múa vuốt, nói: "Biểu ca, ta chỉ giúp huynh dạy dỗ cái thằng hạ nhân không biết thân biết phận này thôi! Hôm qua lúc huynh chưa đuổi tới, một mình nó trên đài diễn hăng say lắm, khoe mẽ suốt đấy chứ. Nó là cái thá gì, tưởng mình là nhân vật chính của buổi diễu hành tế trời chắc? Còn muốn tạo phản à!"