Chương 80: Ôn nhu hương khổ dục giữ thân vàng

14 0 0
                                    

Ôn nhu hương khổ dục giữ thân vàng

*Ôn nhu hương: ý chỉ các cô gái dịu dàng quyến rũ chu đáo, là một cách nói mờ ám, không khen cũng không chê, ngoài ra còn dùng để chỉ nữ sắc khiến người ta mê say. "Ôn nhu hương" dịch thẳng ra là "làng ôn nhu", từ "hương" ở đây là thôn làng chứ không phải là mùi thơm nha.

Cụm này xuất phát từ chuyện của Triệu Phi Yến ở thời hôn quân Hán Thành đế. Tóm gọn đây là mỹ nhân xuất thân từ ca vũ, vì thân người uyển chuyển nhẹ hẫng nên gọi là "Phi Yến." Nàng ta là người có tham vọng và ham mê quyền lực, được tiến cung và sủng hạnh rồi thì lộng hành trong hậu cung. Triệu Phi Yến còn tiến cử muội muội mình là Triệu Hợp Đức vào cung mưu cho mình lên ngôi hoàng hậu. Hai tỷ muội này đã giết hại biết bao phi tần và cả hoàng hậu. Hán Thành đế ham mê sắc đẹp họ tới nỗi cho xây một tòa Chiêu Dương điện vì Triệu Hợp Đức và gọi là "Ôn nhu hương" (làng ôn nhu). Hán Thành đế còn nói: "Thà rằng ta chết già ở làng ôn nhu chứ quyết không giống như Võ đế muốn tìm Bạch Vân tiên hương gì đó!" (theo Phỉ Thúy)

Thiếu niên nọ sửng sốt, hỏi: "Vì sao?"

Hồi tưởng lại từng chiêu thức vừa rồi nó chém giết Bỉ Nô, Tạ Liên tiện tay múa vài đường, nói: "Ngươi chưa thử dùng đao bao giờ sao? Ngươi dùng kiếm, đường kiếm biến ảo, tuy vừa nhanh vừa hung hãn, nhưng có vẻ hơi bó tay bó chân, không phát huy được trọn vẹn. Nếu chưa từng dùng đao, chi bằng lần sau thử xem, ta nghĩ có lẽ uy lực sẽ mạnh hơn."

Mỗi khi thấy ai đó ra chiêu có chỗ đặc sắc, Tạ Liên lại nhịn không được muốn trao đổi vài câu, không phải lên mặt dạy đời, mà là lòng đầy hứng thú muốn nhiệt tình ngâm cứu và thảo luận với đối phương. Do kinh nghiệm chiến đấu của y quá phong phú, thông thường chẳng cần phải nghĩ, nhìn một cái là biết ngay, nhưng nhất thời không nói được nguyên nhân vì đâu, chỉ cảm thấy chắc chắn là vậy thôi. Đa số những người bên cạnh vì kính nể thân phận của y nên mới chịu lắng nghe, ít có người nào thật lòng nghĩ xem y nói có chí lý hay chăng. Còn thiếu niên nọ lắng nghe hết sức chăm chú, dường như đang suy tư, thỉnh thoảng lại nhìn lưỡi kiếm trong tay. Nói được vài câu, khắp mảnh rừng tối mịt đột nhiên vang lên tiếng xào xạc, như thể có thứ gì đó bò nhanh qua. Tạ Liên sực nhớ hiện giờ mình vẫn nằm trong tình thế hiểm nguy bốn bề, hứng thú này đến không đúng lắm, thế là lập tức nghiêm mặt trở lại: "Không biết trên ngọn núi này còn tà vật nào khác không, nhất định phải xử gọn một lượt."

Thiếu niên gật đầu cái rụp, dùng hai tay dâng thanh kiếm sắt trong tay mình, Tạ Liên lắc đầu nói: "Ngươi tự bảo vệ mình là được. Khi nãy ngươi không đi, bây giờ hết đi được rồi. Ta sẽ cố hết sức bảo vệ ngươi, ngươi cũng phải hết sức cảnh giác."

Lúc này, lại thấy bụi cỏ lay động, có thứ gì đó nhảy vút qua, Tạ Liên phất tay tung một chưởng, đánh trúng nó, vật kia ré lên một tiếng "grào" thảm thiết rồi không nhúc nhích nữa. Ngửi được mùi máu tanh, Tạ Liên không khỏi thấy lạ: Nếu là Bỉ Nô, sau khi bị đánh nát, chúng nó sẽ chảy toàn dịch thể nhớp nháp, độ dính cực cao, chứ không tỏa ra mùi máu tanh thế này, vì vậy y bèn bước tới kiểm tra. Đẩy bụi cỏ ra, quả nhiên bên trong là một con Bỉ Nô đầu to đã bị một chưởng của y đánh cho tan xác, nhưng thứ toả ra mùi máu tanh không phải là nó, mà là thứ nó ngậm trong miệng —— Một mảnh da đầu rách gắn tóc dài!

Thần linh ban phướcWhere stories live. Discover now