Đánh rơi viên ngọc đỏ, vô tình chọc đỏ mắt
(để chọc đỏ mắt cho khớp chữ 'đỏ' chứ ý nó là 'chọc giận')
Lúc này, Phong Tín đang quỳ sau lưng Tạ Liên trầm giọng nói: "Điện hạ thật sự đã nói từ hôm trước rồi."
Mọi người nhìn hắn, Phong Tín nói tiếp: "Mấy ngày nay điện hạ vẫn luôn vắt óc suy nghĩ về buổi diễu hành tế trời, hôm qua đột nhiên nảy ra ý tưởng mới, định nhảy xuống từ lầu cổng thành, mô phỏng tư thế thiên nhân giáng trần, không cần thay đổi những sự sắp đặt khác. Nhưng lúc đó điện hạ còn đang ôn lại trình tự nghi lễ nên không đi được, bèn nhờ Mộ Tình chuyển lời đến quốc sư, hỏi ý kiến quốc sư xem việc này liệu có làm được không."
Phong Tín ngẩng đầu, đáy mắt lộ vẻ giận dữ, nói: "Mộ Tình trở về nói với điện hạ rằng mình đã báo tin cho quốc sư, thế nên điện hạ cứ ngỡ là quốc sư đã cho phép, vì vậy hôm nay mới làm như thế. Nào ngờ quốc sư chẳng hề hay biết, còn suýt nữa làm hỏng chuyện lớn?"
Chúng đạo nhân ngơ ngác nhìn nhau. Quốc sư hỏi: "Có ai nghe nói về việc này không?"
Ba vị phó quốc sư còn lại lắc đầu nguầy nguậy, ai cũng bảo không. Quốc sư quay về phía Mộ Tình, mặt mày sầu lo đổi sang giận dữ, hỏi: "Mộ Tình, con biết mà cố tình không báo sao?"
Sắc mặt và lời nói của quốc sư, rõ ràng đã nhận định Mộ Tình ngấm ngầm giở trò trong chuyện này. Nhìn thiếu niên gầy gò lặng thinh quỳ thẳng bên cạnh, Tạ Liên ngẫm nghĩ giây lát rồi lên tiếng: "Quốc sư, con nghĩ, trong chuyện này ắt hẳn có hiểu lầm gì đó."
Nghe vậy, Mộ Tình chậm rãi đưa mắt nhìn y, ánh mắt u ám. Tạ Liên nói: "Nếu cố ý giấu diếm không báo, sau khi sự việc xảy ra chỉ cần đối chất một chút là quỷ kế lộ tẩy ngay, là trách nhiệm của người nào, người đó sẽ chạy không thoát. Mộ Tình nào phải kẻ ngu ngốc thiển cận, chưa đến nỗi dùng hạ sách này đâu. Huống hồ nếu Duyệt Thần Võ Giả vắng mặt thì có lợi gì cho Yêu Ma Võ Giả cùng lên đài chứ? Mong quốc sư nghe Mộ Tình giải thích trước rồi hẵng đưa ra kết luận."
Dứt lời, y nghiêng đầu nói: "Mộ Tình nói đi, chuyện là thế nào."
Mộ Tình cụp mi mắt, nói nhỏ: "Việc hôm qua điện hạ giao cho con, con đã nói rồi."
Quốc sư nhăn mày hỏi: "Con nói hay chưa nói, lẽ nào chúng ta không rõ sao? Con nói hồi nào?"
Mộ Tình đáp: "Hôm qua, nửa canh giờ sau khi kết thúc khóa buổi tối, lúc bốn vị quốc sư đang nghỉ ngơi ở cung Tứ Tượng, đệ tử đã đứng ngoài cửa sổ thông báo."
Quốc sư quay đầu hỏi ba vị đồng liêu còn lại với giọng ngờ vực: "Hôm qua sau khi kết thúc khóa buổi tối? Lúc đó chúng ta đang làm gì nhỉ?"
Vừa hỏi xong, lão sực nhớ ra, sắc mặt không khỏi nổi màu tái xanh lúng túng, mà ba vị phó quốc sư cũng ho khù khụ vài tiếng, ậm ờ đáp: "Có làm gì đâu. Chẳng qua chỉ... nghỉ ngơi thôi, nghỉ ngơi thôi mà."
Thấy mấy vị quốc sư ấp úng, trong lòng mọi người lập tức hiểu ngay.
Ở Hoàng Cực quán, ai ai cũng tĩnh tu thanh hành (thanh hành = phẩm hạnh trong sạch), trên cơ bản không được tổ chức trò chơi gì, chỉ có vài thú vui nho nhỏ, chuyện trò để giải trí mà thôi. Trong số đó, trò được yêu thích nhất là trò thẻ bài.