Vẻ mặt của Cảnh Diễn ở dưới ánh đèn mờ mịt nhu hòa không rõ, anh nắm cổ tay cô thật chặt, chỗ ấy mảnh dẻ anh chỉ cần khép lại ngón tay là có thể dễ dàng nắm chặt, cô quá gầy rồi. Bọn họ dựa vào rất gần, anh có thể ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm rửa trên người cô, anh yên lặng nhìn cô. Vặn chân mày trầm giọng nói "Anh không đồng ý." Tô Hiểu Mộc có chút sợ sệt, mím môi không chịu tiếp lời, anh lại nâng tay vuốt vuốt mái tóc dài của cô, bình tĩnh mà kiên định lặp lại một lần "Tô Hiểu Mộc, em nghe rõ rồi chứ, anh không đồng ý ly hôn."
Không ly hôn, còn có thể giữ cô lại cố gắng vãn hồi, ly hôn rồi, anh thật không có nắm chắc rồi.
Tô Hiểu Mộc chua sót cười cười: "Lúc trước em đưa ra yêu cầu kết hôn với anh anh không đồng ý, sau đó là em ép anh, bây giờ em nói ra ly hôn anh cũng không đồng ý, có lẽ là em cố chấp, em tùy hứng, em làm sai rồi." Cô chợt ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, tình cảm trong mắt rất phức tạp, trầm mặc một lát, mới hé môi gằn từng chữ nói, "Một khi đã như vậy, vậy em sẽ tùy hứng ép anh một lần nữa đi."
Trong phòng bệnh lập tức an tĩnh lại, không khí rất lạnh.
Đêm nay gió nổi lên, đến sau nửa đêm vậy mà đợt tuyết đầu tiên rơi xuống bắt đầu mùa đông tới, bông tuyết bay múa đầy trời, không có phương hướng, có chút giống như tình yêu đóng băng bây giờ của bọn họ.
Rất nhanh Cảnh Diễn đã biết từ “ép” trong miệng Tô Hiểu Mộc là có ý gì, bởi vì bắt đầu từ ngày đó cô không có biện pháp ăn vào bất cứ thứ gì, hầu như là ăn cái gì nôn ngay ra cái đó.
Cảnh Diễn gần như ngay cả công ty cũng không đi, tiêu phí phần lớn thời gian ở trong bệnh viện cùng cô, thấy rõ được vẻ mặt xanh xao vàng vọt cô đơn của cô, sắc mặt lại của anh càng ngày càng ủ dột hơn, anh cũng nghiêm túc trưng cầu ý kiến của bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng, học theo các loại sách dạy nấu ăn, không ngại phiền toái tự mình đưa tới bệnh viện cho Tô Hiểu Mộc ăn. Cô cũng không từ chối, mỗi một lần cũng rất nghe lời ăn, chẳng qua là sau khi anh đi lại nôn ra toàn bộ, cơ hồ ngay cả mật cũng vét sạch rồi, ngay cả y tá cũng không đành lòng tiếp tục nhìn.
Mới chỉ mấy ngày, cả người Tô Hiểu Mộc lại gầy một vòng, cuối cùng không thể không dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để duy trì nhu cầu căn bản của chức năng cơ thể.
Lại qua hai ngày.
Trong phòng bệnh, Lăng Tử Kỳ không nhịn được nói: "Em muốn anh ta ký tên ly hôn, phương pháp có rất nhiều loại, nếu không thì cứ dùng anh làm lá chắn, như vậy độ tin cậy có thể sẽ cao hơn một chút, cần gì tự mình khổ cực như vậy?" Anh vừa giao ban, thay ra áo bác sĩ màu trắng, chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài hai hàng cúc màu quân đội hưu nhàn, tóc cắt rất ngắn, làm cho anh càng thêm nhanh nhẹn anh tuấn. Thấy cô nãy giờ không nói gì, chỉ là đứt quãng ho khan, anh vặn lông mày bổ sung nói."Em biết, anh không ngại ."
Tô Hiểu Mộc đón nhận ánh mắt của anh, lắc đầu nói: "Người khác còn dễ nói, tình huống của em anh rõ ràng nhất, em thật sự là không muốn ăn, không phải giận dỗi." Thật ra cô thật sự là không có khẩu vị, chẳng qua là mượn cái này làm ít mánh khóe, lợi dụng sức khỏe của cô để kích động điểm yếu của Cảnh Diễn, buộc anh cúi đầu chịu thua trước, anh là người, mặc dù tính cách rất nội liễm cứng rắn, nhưng là nội tâm cũng dịu dàng nhất, chỉ là vấn đề thời gian."
BẠN ĐANG ĐỌC
Bất Chấp Tất Cả
Ficción GeneralTác giả: Cư Tiểu Diệc Thể loại: hiện đại ngược nhẹ , sủng DĐ Lê Quý Đôn Mười năm trước giả vờ yêu nhau anh chìu cô mọi thứ cô cứ ngỡ đó là tình yêu . Nhưng rồi anh nói chia tay vì cô không phải người anh cần Trải qua mười năm gặp lại, cô và anh lại...