[43]

1.2K 94 6
                                    

Tôi

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Tôi... xin lỗi.

Đỗ Duy Mạnh

_________________________________________

Duy Mạnh lang thang ra khuôn viên bệnh viện. Trong đầu cứ văng vẳng những câu nói khi nãy của Hồng Duy. Không thể bỏ qua. Duy Mạnh đứng đó mắt ngước lên trời... thở dài thườn thượt.

Suốt 20 năm qua, ông ấy đã hối hận biết bao nhiêu rồi, ông ấy đã dành cho anh tất cả tình thương của một người cha. Còn mẹ Quang Hải bà ấy cũng đã chuộc lỗi bằng cách yêu thương anh như con ruột của mình rồi còn gì...

Đúng là em chẳng biết gì cả. Nhưng ít ra em biết là cả 2 người họ đều không ai vui vẻ gì với sự ra đi của mẹ anh cả.

Cả hai người họ đều đã cố gằng hết sức để bù đắp cho anh rồi. 2 người họ đều dành tất cả tình cảm cho anh.

Chỉ có Quang Hải, chỉ có anh ấy là người chịu thiệt thòi nhất. Anh có biết anh ấy phải sống như thế nào trong 20 năm qua không? Anh có biết là anh ấy thiếu tình thương, sự quan tâm của cả ba lẫn mẹ mặc dù 2 người họ vẫn đang sờ sờ trước mặt anh ấy?

Anh có hiểu cảm giác ấy không? Cái cảm giác ba mẹ mình bỏ bê mình để lo cho một người khác ấy.

Vậy mà anh ấy vẫn chịu đựng, chẳng than vãn một lời. Chẳng hận thù hay bỏ bê gì cha mẹ của mình. Còn anh lại đi phung phí tình yêu thương đó? Anh thật sự quá ích kỉ Mạnh à!

Duy Mạnh nhắm mắt lại, tâm trí có hơi hỗn độn....
- Mẹ, con thật sự ích kỉ như lời em ấy nói sao?

Duy Mạnh khẽ mở mắt, anh trầm tư nhìn lên bầu trời đen nghịt trên kia.

Quang Hải chạy dọc hành lang bệnh viện tìm kiếm Duy Mạnh. Vô tình nhìn thấy Duy Mạnh đang đứng ở dưới khuôn viên bệnh viện liền hấp tấp chạy xuống.

- Này Mạnh!
  _ xuống tới nơi, Quang Hải lớn tiếng gọi. 

Ánh mắt Duy Mạnh khẽ xao động bởi tiếng gọi của Quang Hải. Thoát khỏi những suy nghĩ riêng của mình, khẽ quay người lại nhìn con người đứng đối diện. 

- Cậu về phòng đi.
   _ Thấy Duy Mạnh không nói gì chỉ đứng đó nhìn mình, Quang Hải có chút khó hiểu.

Duy Mạnh vẫn đứng đó, nhìn Quang Hải không chớp mắt. 

1107 | Mistake (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ