Đoản 4: Kiếp sau định tình!

3.9K 107 3
                                    

Cậu cầm trên tay chiếc thiệp hồng rực rỡ mà trên đó là tên của người cậu yêu nhất cùng người con gái khác. Lời hứa của năm đó chỉ như gió thoảng mây trôi, chỉ phút chốc mất hút, còn lại chỉ là một khoảng lặng đến tê tái tâm can.

Đó là một buổi sớm mùa hạ, những nắng lại không gay gắt như mọi khi, thay vào đó là những cơn gió hạ êm dịu. Anh đến bên cậu không phải anh tuấn chói mắt như những cuốn ngôn tình thường miêu tả, chỉ dịu dàng đưa tay lau đi nước mắt đã rơi lã chã trên gương mặt non nớt của cậu. Hôm đó, là ngày đầu tiên cậu đến trại trẻ mồ côi Tình Thương, một tuần trước bố mẹ cậu qua đời vì tai nạn, dì của cậu không lo nổi cho cậu nữa. Anh là sinh viên tốt nghiệp trường đại học sư phạm, anh đến dạy tình nguyện ở ngoại ô này ba năm.

Cậu học trò nhỏ luôn chăm chỉ học tập để làm anh vui lòng. Thay vì chơi đùa như những đứa trẻ cùng trang lứa ở đây, cậu chỉ vùi đầu vào đọc sách và học tập. Anh là một thầy giáo trẻ nhiệt huyết với nghề, dĩ nhiên dịu dàng của anh điều dành cho từng đứa trẻ ở đây. Nhưng anh phiền não nhất là cậu học trò nhỏ Trình Thất chẳng hoạt bát như những đứa trẻ khác, anh sợ cậu ở một mình lại mắc chứng tự kỉ. Vì thương đứa trẻ vừa mất bố mẹ này, anh cũng đã dành hết lời ngon tiếng ngọt chỉ để cậu đồng ý cùng mình lên chợ ven thành phố. Cứ như vậy, tình cảm giữa hai người lại càng thêm gắn bó, ai cũng biết bọn họ trở nên ăn ý với nhau nhất.

Lớn lên một chút, thời gian trôi nhanh như một cơn gió nhẹ, ba năm cũng gần như kết thúc. Và hầu như ai ở cái ngoại ô này đều biết, cậu chỉ cười với mỗi mình anh. Anh cũng dành cho cậu một tình cảm thầy trò gắn kết, tình anh em kết nghĩa thân thương. Nhưng với cậu, chính là khắc cốt ghi tâm. Năm đó, cậu 15 tuổi, là học sinh duy nhất của ngoại ô nghèo này được giải nhì học sinh giỏi môn toán cấp tỉnh và nhận được một khoảng tiền lớn vì giải thưởng. Sau đó, là kéo theo nhiều huân chương ban tặng cho trường và một khoảng đầu tư lớn. Khi đó, trước lúc anh rời đi cậu đã tặng anh cuốn sách nhỏ "Thầm thương" kèm theo là lời tỏ tình cậu đã can đảm suốt ba năm mới thốt lên thành tiếng.
"Sau này em lớn, thầy gã cho em nhé?"
"Được"
Như vậy, có được cho là lời ước định tình hay không? Thật ra, khi đó chắc anh chỉ đơn giản nghĩ cậu còn bé, chưa trưởng thành. Vậy thì lời nói của một đứa con nít chẳng ai buồn để tâm đến cả.

Cậu cùng anh trở về cô nhi viện nơi cậu cùng anh chung sống suốt ba năm. Ba năm ngọt ngào và hạnh phúc mà cậu vẫn luôn nhớ. Hôm nay trở về, là để anh thông báo kết hôn, và ra mắt vợ tương lai. Chị ấy tên Thụy Nhu, người cũng như vậy vậy vừa xinh đẹp lại dịu dàng. Cậu đã có mấy lần gặp mặt, nhưng nói chuyện thì chưa đến ba câu, chị ấy vẫn biết rằng cậu không hề yêu thích chị ấy. Nhưng Thụy Nhu ấy, là một cô gái muốn ghét cũng không thể ghét được, chị luôn dùng những lời lẽ hiền dịu để cùng cậu nói chuyện, mặc dù kế tiếp đó luôn là cậu trầm mặt không nói. Anh kết hôn là chuyện mừng đối với nhà tình thương nơi đây, có lẽ cũng là do anh thường xuyên cùng cậu mang quà đến thăm mấy đứa nhỏ. Mẹ Thẩm cũng đồng ý cho tụi nhỏ tổ chức tiệc nho nhỏ cho anh. Tôi hôm đó, mọi người ngồi lại với nhau để ôn lại chuyện lúc trước, không khí nhộn nhịp hạnh phúc.
"Cháu không biết đâu, ngày còn bé Trình Thất thích nhất là thầy Cao Lãng nhất. Lai còn học chung trường vô cùng thân thiết."

Đoản đam mỹ ngược-Hoạ tình Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ