Chương 30

4.3K 163 5
                                    

Ngày hôm đó hai người lại làm bậy ở văn phòng. Khi lên xe, chân Tống Nhất Viện nhũn cả ra. Cô trách anh: "Anh đừng trêu chọc em, em là một người không có nghị lực." Cô nói tiếp: "Mỗi lần em tới đều đóng cửa chớp, thế cũng rõ ràng quá rồi, sau này biết nhìn mặt người trong công ty thế nào đây." Cô chọc cơ ngực rắn chắc của anh, "Anh còn lôi kéo em, hai người đều làm bậy, cuộc sống này phải sống kiểu gì hả?"

Vũ Nghị nghe toàn bộ lời oán trách của cô, vợ thẹn quá hóa giận, đó là lỗi của anh.

Từ đó, vốn còn có ý tưởng làm "một người vợ tri kỷ", Tống Nhất Viện hoàn toàn gạt suy nghĩ đưa cơm trưa cho Vũ Nghị ra khỏi đầu, cố gắng hết sức không tới công ty.

Qua mấy ngày, Tống Nhất Viện nhận được tin tức từ Mạnh Ny, sức khỏe Đỗ Trọng ngày càng không tốt, có lẽ sẽ không thể nhận học trò nữa nên ông giới thiệu Mạnh Ny cho một người hướng dẫn khác.

Tống Nhất Viện gọi điện thoại cho vợ thầy thì được biết ngày hôm qua Đỗ Trọng đã nhập viện.

"Sao vậy ạ?"

"Người già ấy mà, chỗ này không tốt, chỗ kia không ổn. Lúc còn trẻ dồn thành một đống bệnh, bây giờ không chịu được nữa. Khớp xương ở chân ông ấy đã mòn lắm rồi, ngay cả bước đi cũng đau, chỉ có thể để ông ấy nằm thôi."

Tống Nhất Viện không nói nên lời.

Vợ thầy còn an ủi ngược lại cô: "Ông già ấy rất lạc quan, tinh thần coi như không tệ, ngày hôm qua vẫn kể mấy câu chuyện cười hồi các em học đại học với cô, còn đọc hơn nửa quyển sách của Đông Kiều nữa."

Tống Nhất Viện: "Ngày mai em đến thăm thầy ạ."

Tống Nhất Viện gửi tin nhắn cho Tào Trân Châu, cô ấy cũng đi.

Đỗ Trọng chỉ mới bảy mươi tuổi nhưng nhìn già nua như ông cụ đã tám mươi, bây giờ sinh bệnh khiến ông càng có vẻ nhỏ gầy yếu ớt. Nhưng đôi mắt ông vẫn rất sáng như còn tò mò với thế giới này.

Tống Nhất Viện và Tào Trân Châu tới thăm, ông không nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan tới sức khỏe, Tống Nhất Viện hỏi, ông cũng chỉ đáp một câu rằng: "Thân thể dùng lâu cũng hỏng thôi mà. Các em đừng lo." Rồi nói với hai người về những quyến sách tâm đắc gần đây.

Buổi trưa, Tống Nhất Viện và Tào Trân Châu ra ngoài ăn cơm. Hai người đều rất im lặng. Trong lòng biết ngày này chắc chắn phải đến nhưng đều cảm thấy nó không nên tới sớm như vậy.

Trong lòng các cô đều có sự lo lắng và nỗi khổ riêng, cũng biết đối phương có cảm nhận gì nhưng không nói được những lời quan tâm hay mấy câu hỏi han lẫn nhau. Nhưng trong chuyện có liên quan đến Đỗ Trọng thì chỉ có hai người mới hiểu được đối phương, không thể giãi bày với người khác, mà có lẽ họ cũng không có cách lý giải.

Hai người chìm trong sự im lặng kỳ lạ, mấy câu chào hỏi thường ngày cũng không thốt nên lời.

Cơm nước xong, hai người về phòng bệnh với Đỗ Trọng, ông cụ ăn trưa xong mơ màng sắp ngủ, đến khi ông ấy ngủ rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tống Nhất Viện và Tào Trân Châu.

Quyến luyến (Hoàn) Ôn SưởngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ