Chương 123

1.7K 103 6
                                    

Diệp Sở xoay người sang chỗ khác, thấy Lục Hoài đứng ở phía sau nàng.

Nàng nhìn thẳng vào hắn với đôi mắt đen nhánh, hắn nhìn nàng chăm chú, trong mắt có ý cười nhẹ như không.

Diệp Sở mím môi: "Tam công tử, ngươi thật khó tìm."

Lục Hoài đi về phía Diệp Sở, dừng lại bên cạnh nàng, nhìn vào đôi mắt nàng.

Lục Hoài hơi cong môi: "Nhưng Diệp tiểu thư vẫn tìm được ta."

Hai người cực có ăn ý mà nhìn nhau cười.

Lục Hoài từ trong túi tiền lấy đồng hồ quả quýt ra, mở nắp. Hắn nhìn thoáng qua, kim giây tí tách tí tách chạy quanh.

Lục Hoài nói: "Diệp Sở, hiện tại vừa vặn 9 giờ, ngươi hoàn thành khảo nghiệm trong thời gian quy định."

Diệp Sở nhìn thẳng đôi mắt Lục Hoài: "Ta thắng?"

Lục Hoài cười: "Ừ, ngươi thắng."

Diệp Sở mở miệng: "Nếu như ta không tìm thấy người thì sẽ như thế nào?"

Ánh mắt Lục Hoài sâu cạn không rõ: "Vậy ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi rời khỏi con phố này sao?"

Diệp Sở ngẩn ra.

Câu nói của hắn có chút ái muội, tim của nàng đột nhiên lỡ một nhịp.

Lục Hoài chợt cười: "Đi thôi, ta còn muốn cùng mẫu thân ngươi nói lời giải thích."

Lục Hoài đã cùng Tô Lan bảo đảm qua, sẽ không đưa Diệp Sở về nhà quá muộn. Vừa dứt lời, hắn liền bước rời đi.

Diệp Sở ngẩn người vài giây, sau khi lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.

Toàn bộ con phố đều là người do Lục Hoài an bài, nhìn thấy Lục Hoài ra khỏi quán trà, bọn họ biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ.

Động tác của họ hơi cứng lại, bọn họ gật đầu với Lục Hoài, thái độ cung kính cực kỳ.

Bọn họ nhìn thấy Diệp Sở, cũng hướng nàng khẽ gật đầu, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.

Tam thiếu hạ mệnh lệnh, thái độ đối với Diệp Sở cũng phải tôn trọng nàng như tôn trọng Tam thiếu.

Lục Hoài nói cho Diệp Sở: "Bọn họ là người của ta, ta hy vọng ngày sau ngươi có thể cùng bọn họ ở chung thật tốt."

Diệp Sở không nghĩ ngợi: "Ta sẽ."

Diệp Sở cùng Lục Hoài nói chuyện, những người đó lập tức thu hồi tầm mắt. Không quấy rầy bọn họ.

Bọn họ sẽ trong khoảng thời gian ngắn đem nơi này sửa sang lại, cũng rời đi trước rạng sáng.

Lục Hoài dừng xe ở giao lộ, đó chỗ bọn họ xuống xe lúc đầu.

Diệp Sở theo Lục Hoài ngồi vào trong xe. Thân thể của nàng thả lỏng, không giống lúc tới bị dây thừng trói chặt.

Diệp Sở cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, nàng dựa vào lưng ghế, đầu hơi nghiêng, nhắm hai mắt lại.

Lục Hoài nhìn nàng một cái, hắn cười một chút, khởi động ô tô.

Từ sau khi Diệp Sở quy phục, Lục Hoài liền có một ý niệm.

[Editing]Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân QuốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ