P27

2.5K 157 1
                                    

Sau khi được Trịnh Phồn Tinh bôi thuốc, Tiêu Chiến trở về công ty, lên văn phòng nhìn con sư tử bông mà nghẹn ngào. Anh nhớ Vương Nhất Bác, cũng chỉ có chú sư tử bông này luôn im lặng nghe anh tâm sự nỗi tương tư. Ôm sư tử bông vào lòng, siết chặt nỗi nhớ nhung mà nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Bên bệnh viện, ngay khi Tiêu Chiến cùng Quách Thừa đi khỏi, Vương Nhất Bác cũng viện lý do nhờ Vu Bân mua đồ cho mình rời đi. Còn lại một minh, cậu tức giận đấm tay vào tường đến chảy máu. Tại sao? Tiêu Chiến tại sao phải tuyệt tình đến vậy, những gì hai người cùng trải qua bên nhau anh chỉ xem như trò chơi sao? Hay chính anh cũng coi cậu là người thay thế? Nhưng Vương Nhất Bác lại thật sự động tâm, dành hết tình yêu cho người tên Tiêu Chiến rồi.

Anh không thương cậu cũng được, cứ để Vương Nhất Bác này lặng lẽ quan tâm anh đi. Ghét anh, cậu không làm được. Hận anh, lại càng không thể. Yêu đến mức không còn gì quan trọng hơn người đó nữa. Vu Bân mua đồ trở về thấy tay Vương Nhất Bác chảy máu, mặt lạnh lùng không cảm xúc, chỉ biết thở dài gọi y tá lại băng vết thương.

- Bân ca, em muốn xuất viện.

- Tổ tông, cậu lại muốn làm gì? Tui mệt lắm rồi đó.

- Về thôi. Ở đây...chỉ thêm buồn.

Ít ra về nhà còn được gặp anh ấy, dù rằng bên cạnh anh ấy còn có người khác.

Vương Nhất Bác ơi là Vương Nhất Bác, từ bao giờ tình yêu của mày lại hèn mọn đến vậy. Chỉ cần nhìn thấy là đủ, không cần hồi đáp. Chỉ đối với riêng một mình Tiêu Chiến.

Nói hết lời nhưng cậu Vương ngoan cố vẫn không đổi ý, Vu Bân chỉ còn nước thở dài đi xin bác sĩ cho xuất viện rồi điện thoại báo cho Tiêu Chiến. Nghe Vu Bân nói cậu khăng khăng đòi về, Tiêu Chiến cũng chỉ biết dặn dò Vu Bân về cùng cậu đi, việc ở công ty để Trác Thành và Quách Thừa lo.

- Chiến ca, anh không về ạ?

- Không. Đừng nói với Nhất Bác. Cậu nhớ để ý em ấy giúp tôi. Còn nữa, Vu Bân, cám ơn.

- Cám ơn gì chứ, lời của Chiến ca là quan trọng a. Nhưng nhớ tăng lương cho em nhé hihi.

- Được rồi.

Hí hửng vì mè nheo được lên lương, Vu Bân động tác mau lẹ hơn, trong 30 phút Vương Nhất Bác đã ngồi yên trong nhà rồi. Nhìn căn nhà lạnh lẽo, Vương Nhất Bác nhíu mày, hiện trạng tối hôm đó hai người cãi nhau vẫn còn. Chứng tỏ từ ngày đó Tiêu Chiến cũng không về nhà, anh là ở bên Quách Thừa sao? Nghĩ đến đó liền hít thở không thông, Vương Nhất Bác vỗ vỗ ngực tự nhuận khí, chua xót nghĩ thật sự đã kết thúc rồi sao?

Về phần Tiêu Chiến, biết cậu ấy về nhà có Vu Bân bên cạnh anh cũng yên tâm phần nào. Đưa tay sờ sờ đầu chú sư tử bông, động tác mười phần dịu dàng, nhẹ nở nụ cười.

- Cún con, anh lại nhớ em rồi.

Mấy hôm nay ngày nào anh cũng thì thầm tâm sự với món quà cậu tặng. Giống như Tiêu Chiến xem nó là cún con của anh, có thể thả lỏng tâm tình mà nói ra tình yêu của mình. Nhớ lại hôm ấy, khi cậu đỏ mặt cầm con sư tử này đến trước mặt nói tặng cho anh, khóe môi lại nhếch cao thêm. Cún con của anh, ngại ngùng cũng dễ thương thế kia mà. Nên em ấy xứng đáng có được điều tốt nhất, hạnh phúc nhất mà trong đó không bao gồm có anh.

[Bác Chiến] Em Luôn Nhìn Anh ( Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ