P47

3.3K 173 4
                                    

Vương Nhất Bác nãy giờ yên tĩnh ngồi nghe tất cả câu chuyện, dù biết trước được quá khứ của anh nhưng khi trực tiếp nghe thấy vẫn là đau lòng. Khi đó Tiêu Chiến của cậu làm cách nào để vượt qua, có phải cũng tự trách bản thân không? Nhìn đến khuôn mặt tinh xảo kia tỏ vẻ đau đớn xen lẫn phẫn nộ, Vương Nhất Bác chỉ hận không thể ôm lấy anh mà vỗ về.

Bình ổn lại cảm xúc, trở tay nắm lại bàn tay của Vương Nhất Bác lúc này Tiêu Chiến mới hỏi Trần Viễn.

- Trần bá, cám ơn người đã cho con biết được sự thật về tai nạn của cha nuôi và mẹ. Những bằng chứng này rất tốt nhưng chúng vẫn chưa đủ để buộc tội Vương Trác.

- Ừm, ta biết. Một người có dã tâm và đầy mưu tính như hắn sẽ không để bất cứ thứ gì ngáng chân.

Đột nhiên, Vương Nhất Bác như thông suốt điều gì đó, liền lên tiếng thu hút lại sự chú ý của hai người kia.

- Chúng ta có thể dùng cách dụ rắn ra khỏi hang.

- Nhất Bác, em nói rõ một chút.

- Sau vụ gài bom trên xe, em có nhờ Cẩm ca điều tra một số việc, lại thấy nhiều điểm vô lý. Chiến ca, có phải mỗi lần đi kí kết hay huỷ hợp đồng là do bên trên đưa lệnh xuống yêu cầu anh đi đúng không?

- Đúng, thế thì có liên quan gì hả Nhất Bác?

- Vậy lúc đồng ý kí hợp đồng với Đổng Thị là ai a?

- Là Vương Trác....ra là vậy.

Hai người nhìn nhau đều bật cười, Trần Viễn đối diện ngơ ngác không hiểu họ là đang muốn bàn đến vấn đề gì. Đoán được ý của Vương Nhất Bác , nhìn qua thấy Trần Viễn mờ mịt nên bật cười mà giải thích.

- Ý cậu ấy là tại sao khi kí hợp đồng là lão già kia kí, nhưng mấy ngày sau lại muốn con đi thương lượng huỷ hợp đồng, chẳng phải là âm mưu gài bẫy con để tên Đổng Thế Khang kia ghi thù sao, rồi mượn tay tên họ Đổng trừ khử con. Vừa được lợi nhuận vừa không phải dính tay vào việc xấu, không phải một mũi tên trúng hai đích sao?

Tiêu Chiến cầm ly nước xoay xoay trong tay, vẻ mặt tà mị, tựa lưng vào ghế sopha, chân vắt chéo từng lời nói ra lại đầy châm biếm, hình ảnh như vậy nhìn thật mê người. Đây mới là bộ mặt của Tiêu lão đại trên thương trường, Vương Nhất Bác lại không thích anh như vậy. Tiêu Chiến lúc này thu hút ánh nhìn người khác đến bức người, đến Trần Viễn cũng ngây ra đôi chút làm cho hủ giấm Lạc Dương đổ rồi.

- Khụ...

- Sao thế Nhất Bác? Sao lại ho rồi? Có đụng tới vết thương không? Đưa anh xem nào.

- Chiến ca, em không sao. Sặc nước tý thôi.

Nhìn mình chỉ ho một tiếng thì hình tượng kia cũng biến mất trở lại là Tiêu thỏ của Vương Nhất Bác rồi liền mỉm cười lộ ra hai dấu ngoặc nhỏ. Trần Viễn thấy chỉ chớp mắt một cái mà thay đổi trạng thái nhanh chóng như vậy, những sương mù lúc nãy khi nhìn thấy cả hai giờ đều sáng tỏ, cười hiền hậu âm thầm nghĩ tên bạn già kia trên trời có lẽ yên tâm rồi.

- Chuyện đã đến thời điểm này thì chúng ta nên nhanh chóng cho hai tên đó ra trước vành móng ngựa thôi. Lần này lại giết hụt anh thì hắn càng cẩn trọng.

[Bác Chiến] Em Luôn Nhìn Anh ( Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ