P32

2.6K 165 10
                                    

Vu Bân vì muốn nhanh chóng trốn đi nên không nghe được câu thầm thì của Tiêu Chiến, nếu nghe được chắc Vu Bân sẽ chết tại chỗ vì sự dịu dàng ấy thôi.

- Nhưng giọng nói ấy giống với cún con nhà mình mà. 

May sao thau cơm chó này Vu Bân nhanh tích tắc né được, không bị thồn vô họng. Tiêu Chiến ở bệnh viện hai ngày, Trác Thành vì lo cho tình trạng của anh nên cũng bảo Quách Thừa trực tiếp xử lý việc ở công ty, khi nào quan trọng lắm thì mới điện thoại phiền Tiêu Chiến. Nhìn đến vết thương do mình tự gây ra trên tay, Tiêu Chiến tự nghĩ "mình lại gây phiền toái rồi", nhưng khi đó dường như chỉ có làm vậy mới có thể chế ngự được cảm xúc bức bối trong lòng. 

Từ hôm tỉnh lại, Tiêu Chiến lại bị mất ngủ. Vì mỗi khi mệt mỏi nhắm mắt, anh lại thấy hình bóng người thanh niên với mình còn nhỏ, muốn lại gần hơn nhưng khi vừa tiến lên một bước hình ảnh trước mắt lại tan biến. Giống như tình yêu của anh, muốn bên cạnh cậu ấy, muốn yêu thương cậu ấy nhưng lại không thể làm được. Nói Tiêu Chiến sợ hãi cũng được, nhưng anh không muốn mất thêm một người anh thương yêu nào nữa. Chẳng thà anh tự hi sinh tình cảm của bản thân, nhưng chưa bao giờ anh hỏi người kia có chấp nhận không, có muốn rời xa anh hay không. Mọi chuyện Tiêu Chiến đều giữ trong lòng, đều tự tiện quyết định, nên sau này khi Vương Nhất Bác biết được liền giận dỗi rất lâu làm cho anh dỗ mất mấy ngày. 

- Vu Bân, anh muốn về nhà. 

- Chiến ca, anh chưa khỏi hẳn. Bác sĩ nói anh còn cần phải tịnh dưỡng thêm đó.

- Việc hôm trước đã điều tra tới đâu rồi?

- Quách Thừa nói sau khi xảy ra vụ nổ, tụi em đưa anh đến bệnh viện, Quách Thừa có trở lại nhưng nơi đó đã bị cảnh sát phong tỏa. Chiếc xe của anh cũng bị bên đó giữ lại để điều tra, nhưng Trác Thành lại tra ra được trước đó một ngày thư kí của tên Đổng Thế Khang có tới công ty của mình nhưng trùng hợp hôm đó anh không có mặt.

- Hắn ta đến làm gì?

- Em cũng không rõ, chỉ nghe loáng thoáng là muốn đưa gì đó cho anh nhưng vì không gặp được anh nên hắn ta chỉ đưa một tập hồ sơ rồi về. Lúc ấy có người thấy hắn loay hoay ở bãi xe một hồi lâu, tiến lên hỏi hắn cần giúp đỡ gì không thì nhận được câu trả lời là bị rơi mất chìa khóa đã tìm lại được rồi. Mẹ kiếp, em biết ngay lão già ấy muốn hại anh mà.

Tiêu Chiến nhíu mày, thật sự không khó để biết ai là người muốn hại anh. Không kí được hợp đồng với Vương Tiêu thì phía Đổng Thị khó có thể tiếp tục trụ vững, cổ phiếu rớt giá thê thảm không nỡ nhìn. Chỉ tội cho những nhân viên thấp bé kia lại phải mất đi nguồn thu nhập nuôi gia đình.

- Vu Bân, bên phòng kế hoạch có tính ra được bên Đổng Thị thiệt hại bao nhiêu phần trăm cổ phiếu không?

- Em nhận được báo cáo là 70% đó Chiến ca. Chẳng trách lão ta ra tay nặng với anh.

- Bảo Trác Thành cùng với Quách Thừa ngày mai mang tất cả tài liệu liên quan Đổng Thị qua nhà. Vu Bân, đi làm thủ tục xuất viện đi.

- Chiến ca, sức khỏe anh.... được rồi, được rồi, em đi ngay.

Nhận được cái liếc mắt từ Tiêu Chiến, Vu Bân vội chạy đi làm thủ tục xuất viện. Lại chuẩn bị tinh thần nghe ông ấy mắng, số cậu đúng khổ mà. Trong lúc Vu Bân tất bật lo thủ tục, thì Tiêu Chiến điện thoại cho Trác Thành, nghe cậu mỉa mai.

[Bác Chiến] Em Luôn Nhìn Anh ( Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ