P33

2.7K 164 14
                                    

Nhìn qua Vu Bân vẫn đang ôm lấy cổ mà đề phòng nhìn mình, Tiêu Chiến không nói không rằng liền vung tay tát bản thân một cái thật mạnh. Tiếng "bốp" vang lên thật vang dội, làm cho Vu Bân cũng hoảng sợ, chạy đến cản tay anh lại.

- Chiến ca, em không sao. Là em sai trước. Là em không nói thật với anh, đừng tự tổn hại bản thân mình nữa. 

- Vu Bân...anh xin lỗi.

Nhìn cổ Vu Bân còn hằn vết đỏ, Tiêu Chiến cảm thấy dường như không còn kiểm soát được tâm tính bản thân. Kích động lên là không cần biết hậu quả, anh không hề muốn tổn thương bất kì ai xung quanh mình nhưng lại ra tay với Vu Bân, lại còn không khống chế được mà nổi lên sát ý với cậu ấy. Nói ra câu xin lỗi cũng không làm vơi bớt đi sự hối hận dâng lên trong lòng Tiêu Chiến, anh tự nhủ về phải bồi thường lại cho Vu Bân mới được, chắc nên tăng thêm lương cho cậu ấy nhỉ? 

Trên đoạn đường về, Tiêu Chiến ngồi ở băng ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, Vu Bân thầm cầu nguyện cho anh đừng giở chứng lại muốn đi đâu khác, cậu không muốn lại gặp ông bác sĩ hung dữ đó đâu. Hình như ông trời cũng thương cho sự cực khổ của Vu Bân nên Tiêu Chiến đều im lặng cho đến khi xe dừng trước cửa nhà.

- Chiến ca, tới nhà rồi. Ơ ai ngồi phía trước cửa thế kia?

Vu Bân vừa đỗ xe lại đã thấy có người ngồi gục mặt ngay trước cửa, cái hình dáng ấy, mái tóc ấy sao quen thế nhỉ? Trong lúc Vu Bân vừa dừng xe Tiêu Chiến đã tỉnh, thân ảnh kia đập vào mắt anh khiến tim anh không thôi thổn thức . Người đó không ai xa lạ mà chính là Vương Nhất Bác, anh không hề nhìn sai người nhất là người trong lòng.  Nghe tiếng động cơ dừng lại, Vương Nhất Bác ngước mặt lên, "đúng là cún con rồi sao em ấy lại ở đây?" Tiêu Chiến nhíu mày tay cũng bất giác nắm chặt lại. Vương Nhất Bác chuyển đồ đạc vào nhà mình xong phút chốc nhìn qua nhà anh, chưa có động tĩnh gì báo hiệu là anh đã về. Hai ngày này cậu cứ sợ bỏ lỡ lúc anh về, nên đánh bạo đi qua trước cửa mà ngồi đợi. Hôm nay nữa là hết hạn cậu được nghỉ phép rồi, mai lại phải lên sở điểm danh, may mắn anh về rồi. 

Vương Nhất Bác mệt mỏi đứng lên chờ đợi, chỉ thấy Vu Bân đi xuống mở cửa sau, đỡ người bên trong đi ra. Tâm nhói lên, anh gầy quá, Tiêu Chiến của cậu sao lại mỏng manh như vậy, chỉ muốn lao đến ôm anh vào lòng, muốn gạt đi cánh tay đang vịn Vu Bân mà nắm lấy tay cậu, muốn hôn trừng phạt tại sao lại để người ốm đến như vậy. Nhưng tất cả lại chỉ hóa thành một câu nói mà khi nói xong cậu liền hối hận.

- Anh Tiêu đây vẫn còn khỏe đấy nhỉ.

- Cám ơn cảnh sát Vương quan tâm. Mạng Tiêu Chiến này còn lớn lắm chưa chết được.

Khi biết được là Vương Nhất Bác cõng anh đã bất tỉnh mang ra giao lại cho Vu Bân, tâm tình anh luôn kích động, cảm giác muốn gặp cậu nhỏ này lại càng lớn hơn. Giờ đây Vương Nhất Bác trước mặt, anh phải lần nữa đè nén lại thứ cảm xúc đang trực chờ bộc phát, tay đặt trên vai Vu Bân xiết chặt hơn làm Vu Bân đau đến cau mày nhưng không dám kêu la một câu nào. Vậy mà hai chữ "anh Tiêu" lại đẩy Tiêu Chiến xuống hố sâu, đúng rồi, sao anh lại quên mất Vương Nhất Bác trước mặt đây đã không còn là cún con của anh nữa rồi. Cười khổ đáp trả lại một câu nhưng ánh mắt đã bán đứng tâm tình của chủ nhân, đôi mắt đã ưng ửng đỏ như khóa chặt lấy hình ảnh người thanh niên đối diện, muốn khắc sâu thân ảnh ấy vào nỗi nhớ.

[Bác Chiến] Em Luôn Nhìn Anh ( Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ