Ngoại truyện 2: Thổ phỉ Tranh (1)

3.2K 217 23
                                    

Kỳ Liên Sơn là dãy núi chạy từ Lương Châu đến ranh giới Bắc Vực, sống núi chạy dài, vách đá cao dựng đứng, chim chóc bay vào đều mất hút.

Bắc Vực là vùng hoang vắng, ngoại trừ mấy năm trước có một ít thổ dân với vài người buôn bán, người ở đây đã thiếu lại càng thiếu, quan phủ cũng bỏ bê công việc, ở vùng xa xôi này ngay cả bọn lính canh cũng lười quản.

Tuy rằng Bắc Vực vắng vẻ nhưng có không ít thành nhỏ, thông với Lương Châu ở phía nam, là địa phương gần đây kinh thương rất phát triển.

Lương Châu là trung tâm thương nghiệp, người buôn bán muốn qua lại hai phía nam bắc phải đi qua Bắc Vực.

Kỳ Liên Sơn nằm giữa hai cửa khẩu của Lương Châu và Bắc Vực, người canh gác lơ là nên rất nhiều thương hộ đi đường này, chỉ cần đưa ít thuế quan là qua được. Dần dần nơi này giống như một miếng thịt béo cho các thổ phỉ sơn tặc, bọn họ dễ dàng cướp tiền của các thương hộ, chỉ cần không giết người, quan phủ cũng lười đến bắt.

Tháng bảy, trên đường núi xuất hiện một loạt xe ngựa chở đầy người, chen chút một chỗ, quần áo bọn họ đều mộc mạc, đa phần là nữ nhân hoặc hài tử từ phía nam đến Bắc Vực thăm người thân buôn bán ở đây.

Giữa đám người có một thiếu niên mặc xiêm y màu trắng, y buồn bả ỉu xìu gục đầu xuống làm tóc đen rơi xuống bên má, dựa vào vách xe mơ màng sắp ngủ. Đôi môi hồng nhạt của y hơi mấp máy, ước chừng là khát làm cánh môi y khô khốc, khẽ cau mày, y hình như ngủ không được thoải mái.

Xe ngựa dừng lại, y đang ngủ bỗng tỉnh dậy, xoa mắt hạnh ngập nước, mê mang nhìn người cho y mượn bả vai dựa vào.

"Ô Nha, chúng ta tới đâu rồi?"

Ô Nha là thiếu niên chừng mười ba tuổi, trong nhà hắn buôn vải, chuyến này đến Bắc Vực để làm việc cho nhà họ hàng hắn.

Nhân lúc Bạch Tế ngủ hắn luôn trộm ngắm y, thấy y tỉnh lại mới dời ánh mắt, gương mặt ngăm đen khả nghi ửng hồng, "Tiểu Bạch đại phu, chúng ta đã đến Kỳ Liên Sơn."

"Ừm..." Bạch Tế xoa cổ, cười cười lộ mấy cái răng trắng, "Cảm ơn Ô Nha, bả vai ngươi có mỏi không?"

Ô Nha đột nhiên cúi đầu, lắp bắp, "Không, không có gì, không mỏi."

Thiếu niên mười ba tuổi đã có thể đính hôn, bình thường mười lăm mười sáu đã thành thân, Ô Nha tình đậu sơ khai đối với Bạch Tế sinh ra hảo cảm. Hơn nữa Bạch Tế còn chữa bệnh cho mẹ hắn, khi nhìn đến y trong lòng hắn nóng hầm hập.

Hắn sờ đầu ngây ngô cười, "Tiểu Bạch đại phu, ngươi vất vả rồi."

Bạch Tế là thú y nhưng vài bệnh nhẹ ở người cũng trị được, trên đường mẹ của Ô Nha đột nhiên mắc phong hàn, giữa rừng núi không có đại phu xem bệnh, Bạch Tế đành trị liệu cho bà.

Vì vậy Bạch Tế được mời ngồi trên xe của Ô gia, không cần chen chút với một đám người khác.

Bên trong xe oi bức khó chịu, y nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ thấy hai bên đường toàn là cây cối hoang vu.

(Đam mỹ-edit) HAI CÁI LỖ TAI DỰNG THẲNG LÊN - Vô Biên KháchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ