CHƯƠNG 3

4K 159 0
                                    

Đây không phải là lần đầu tiên A Tá tưởng tượng Đỗ Triết để tự thẩm, nhưng bây giờ lại bị Đỗ Triết mặt lạnh đối diện trực tiếp cùng nét cười khinh miệt đó vẫn còn, tình yêu nửa đời sau đều từ từ tan biến.

Cậu lúng túng, không thể tranh một phần dũng khí để đáp tiếp.

Viết xong bản thảo cho ngày mai thời gian đã điểm 3 giờ sáng. Đóng lại máy tính cũ kỹ, tắt bóng đèn nhỏ phòng khách.

Đến phòng lau sạch sẽ mồ hôi trên người Nhu Nhu, vén mái tóc ướt đẫm sang một bên, thay cho nàng một bộ quần áo khác, trong khi con bé đang ngủ. Dưới lưng có thêm một tấm đệm thấm mồ hôi, đồng thời sẽ tạo nhiệt độ phù hợp cho Nhu Nhu.

Thân nhiệt hay ra mồ hôi của Nhu Nhu được di truyền từ cậu. Nửa đêm phải thay ít nhất hai bộ quần áo, đổi ba đến bốn cái khăn lau. Đến ba giờ mồ hôi mới giảm đi ít.

Đừng hỏi tại sao cậu lại biết rõ trình tự như vậy? Vì đó là một ký ức đẫm máu và nước mắt của cậu. Không một ai chịu đựng được khi nhìn lại nó.
.
.
.
.

Khi đó cậu chỉ một mình mang thai, cuộc sống bộn bề thô ráp. Nghĩ đến việc nuôi dạy đứa nhỏ một cách tùy tiện là được, chẳng qua cơ bản nhất chính là cơ thể khoẻ mạnh cũng không có. Nhu Nhu khi còn nhỏ sức đề kháng vô cùng kém, cậu lại chăm sóc không cẩn thận, ngủ đến khi bầu trời u ám Nhu Nhu đã sốt cao nóng đến mặt đỏ bừng.

Mà mỗi lần như vậy thì số tiền kiếm được từ bản thảo viết truyện liền cống hiến hết vào quỹ của bệnh viện áp bức đến túi cậu trống trơn. Đã vậy còn gặp phải bên biên tập khất nợ bản thảo, cậu thậm chí chỉ ăn một gói mì trong mấy ngày.
Mỗi ngày chỉ có thể ăn một miếng, nghĩ muốn ăn nhiều một chút đều phải ngẫm lại ngày mai phải dựa vào cái gì để tồn tại.

Cũng may bản thảo lúc đó của cậu gửi đi trúng được giá cao khi được xuất bản. Cậu nhanh chóng dùng hết số tiền đó để trả hết nợ viện phí.

Không chỉ có vậy, để đỡ phiền phức, chỉ có một bác sĩ được bệnh viện chỉ định riêng cho cậu. Lúc đầu chỉ vì cái tên của cậu mà Vương Duẫn Triết cảm thấy rất thú vị. Nhưng về sau mỗi lần Vương Duẫn Triết mà thấy cậu thì đều đau não.
Sau cùng tình trạng của Nhu Nhu chuyển qua viêm phổi, nhịn không được trách cậu không có tâm cùng trách nhiệm. Mỗi một hài tử sinh ra đều là một thiên sứ, nếu không có chuẩn bị tốt tinh thần nghênh đón, thì liền không nên làm tốt mấy thứ khác.

Cậu bị nói đến á khẩu không trả lời được gì. Một phương diện là hậu chứng, một phương là đau, còn có ... một phương diện nữa là xuất huyết sau sinh.
Nhu Nhu được Vương Duẫn Triết ôm đi xét nghiệm tổng quát, cậu ngồi đợi bên ngoài mới thả lỏng được cánh tay đau từ lâu của mình, gấp không chờ nổi mà dựa vào trên bàn bác sĩ, nhắm mắt không cần đến một giây liền ngủ, tiếng ngáy nổi lên bốn phía, nước dãi cũng muốn chảy đến ngập bàn.

Vương Duẫn Triết trở ra đánh thức cậu dậy trách móc cậu vô tâm, phỏng chừng trời sập xuống vẫn còn nằm đó ngủ tiếp.
Cậu không có cãi lại, chỉ cười nhẹ hai tiếng, lau khô nước miếng bên miệng. Ôm Nhu Nhu đi tiếp tục ngủ.
.
A Tá cẩn thận vuốt ve lau phần tóc ướt đẫm của Nhu Nhu, rồi lại lau mồ hôi lần nữa.

空白页 KHÔNG BẠCH HIỆT (Trang Giấy Trống)  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ