PHIÊN NGOẠI 1

1.9K 71 12
                                    

Tết âm lịch đến gần, A Tá chỉ đơn giản đặt mua mấy món hàng tết cho mình, đến siêu thị bỏ ra năm đồng mua hoa, năm quả trứng và nấm đông cô. Mỗi năm vào thời điểm nàygiá cả rất đắt.

Năm quả trứng hết sáu đồng, một bọc nấm có giá mười hai lẻ tám đồng, cộng với một chai Pepsi. Cậu xoa xoa cái bụng tròn, nghĩ đến các bảo bảo trong bụng cần thêm dinh dưỡng nên không dám bắt đầu bằng mì gói.

Ban ngày đánh xong bản thảo, nghỉ ngơi một chút, mới bắt đầu vui vẻ chuẩn bị bữa tối giao thừa của mình.

Nhu Nhu sớm đã được Đỗ Triết đón đi từ vài ngày trước, bọn họ muốn tới nơi khác chơi mùa qua tết. Năm nay là cái tết đầu tiên từ lúc Đỗ Trình Tự ra tù, Đỗ Triết muốn mượn cơ hội này để chính thức đem Nhu Nhu giới thiệu với Đỗ gia. Đây cũng không phải là lần đầu A Tá tách khỏi Nhu Nhu để đón tết, tự nhiên cũng liền tập mãi thành thói quen.

Năm nay hơi may mắn một chút, cậu còn có hai bảo bảo trong bụng cùng mình.

Cậu chuẩn bị cho mình với hai bảo bảo một nồi cháo nấm thơm ngào ngạt, trứng luộc, một bữa tối giao thừa đơn giản. Bảo bảo tựa hồ đối với bữa tối này không mấy hài lòng. Phản đối đạp cậu đau đến thắt cả ruột gan. Mở nắp nồi cháo ra, đầu óc cậu quay cuồng nôn khan một trận. Rồi tự vỗ bụng trấn an, nói:"Các ngươi cái gì cũng đều không hiểu, ăn rất ngon a!"

Hít mùi hương trong nồi, cố dụ cho hai đứa nhỏ đang không ngừng phản khán hành hạ bụng mình, nói: "Ngửi được không, ngửi đi!"

Cậu lẩm nhẩm mà nói, không biết bảo bảo ngửi được hay không, dù sao thì cậu cũng đói rồi, các con đoán xem, chị các con đã cùng baba ăn xong cơm giao thừa rồi hay không, không cần phải nói đùi gà nhất định là của Nhu Nhu.

Múc cháo nấm ra khỏi nồi, lẻ tẻ mấy hạt gạo, vài miếng nấm nổi trên mặt nước cháo, quả trứng luộc giấu trong đó được gạt sang một bên, những hạt gạo dính trên đó được gạt ra sạch. Vỏ trứng nóng đến mức làm tay cậu đỏ bừng.

Đang suy nghĩ liệu Nhu Nhu có quên mình hay không, không ở bên cạnh, cũng không thể nào quên lời chúc tết đến Daddy chứ? Không đời nào!

Ý nghĩ đến cùng nhau, trên màn hình hiện lên số điện thoại của Nhu Nhu, không màn đến việc bóc vỏ trứng, ngón tay liền ấn nghe, lấy ống khăn giấy đặt phía sau, dịch chén cháo đang bốc khói, đặt cốc nước trước mặt. Mặt mày hớn hở đối với màn ảnh hi chào.

"Daddy ~ con nhớ người nhiều a~."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhu Nhu quả nhiên chiếm trọn màn hình, ngay sau khi được kết nối, liền gửi tới mấy cái hôn gió đến cậu.

A Tá cười nói: "Thật không? Con không phải đem theo gấu bông liền không cần Daddy. Thế nào, ăn cái gì ngon nói cho Daddy biết, cho Daddy thèm với."

A Tá làm cái động tác đầu lưỡi chảy nước miếng, Nhu Nhu cẩn thận điếm đầu tay, nói: "Có thịt gà, cá, vịt, tôm, cua đỏ. Nó có hai cái kẹp lớn, suýt chút nữa cắn nó muốn rớt răng ra! Đều được ông nội làm hết. Lần sau người cùng tới được không ~"

A Tá lập tức thở dài, hận không thể duỗi cổ ra nhìn về phía sau có ai hay khôngnghe được những câu nói không nên nói, cậu liền ý đồ nói sang chuyện khác: "Răng con nhanh như vậy yếu đi? Muốn thay răng sao? "

空白页 KHÔNG BẠCH HIỆT (Trang Giấy Trống)  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ