PN 1.3

1.5K 57 11
                                    


.

Cậu suy nghĩ một chút, kéo ống tay áo của bác sĩ, bác sĩ cúi đầu mồ hôi nhễ nhại, y tá hỏi một cách máy móc cậu cần gì?

Cậu nuốt tiếng nấc, nghẹn ngào bật thốt lên mỉm cười như đang hỏi ý kiến từ Đỗ Triết, em có thể giữ một đứa không, chỉ giữ lại một đứa, em sẽ chịu đựng, sẽ lặng lẽ nuôi nấng nó, có thể hay không?

Cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt lại đột nhiên mở ra, có người vội vàng chạy tới.

A Tá không biết ai đang bên cạnh, thấy không có ai đáp lại, cậu lại kéo tay áo bác sĩ lau mồ hội đã chảy trên cổ của mình, lấy hết can đảm nói: Đỗ Triết, nếu anh không muốn giữ một đứa, em sẽ lặng lẽ nuôi nó. Không cho anh và Uông Hy phát hiện ra, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm. Nó là của một mình em, được không?

Ngọn đèn sợi đốt tụ lại trước mắt cậu thành ánh sáng chói mắt, tựa hồ nhớ lại quá khứ, ký ức nhanh chóng xuyên qua đường hầm thời gian mấy năm trước, từng khung từng hình trước mặt mờ mịt sương khói.

Quay lại thời gian học đại học, không thể ngăn cản Đỗ Triết rời đi mà không nói lời từ biệt. Tiếp đến cùng Uông Hy đem đến thiệp mời, nhìn ảnh cưới của bọn họ, nhìn bọn họ trên lễ đường, khuôn mặt cùng mắt Uông Tề lạnh nhạt như băng xuyên thấu qua màn ảnh. 

Quá hoảng loạn, đau quá. Như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, không thở được, chìm trong thế giới ngột ngạt, toàn thân run rẩy không tự chủ được, tim đau nhói, mất tự nhiên phát ra hai tiếng rên rỉ từ cổ họng, cảnh tượng trước mắt dần hiện rõ.

Cậu nhận ra người đeo khẩu trang trắng trước mặt là bác sĩ, bối rối mà buông tay ra, ngượng ngùng nói, Nhu Nhu và hai đứa bé khác nhà tôi đều rất ngoan. Nhu Nhu là đứa sinh non, suốt sáu tháng mang thai tôi đều ăn màn thầu, lúc mới sinh ra thì cũng im thin thít, nhưng lớn lên lại được chồng tôi vô cùng yêu thương chiều chuộng.

Vốn định giới thiệu thêm về sự ra đời của hai em bé kia, nhưng chính là lại không thể nhớ được điều gì.

Sau đó liền nhớ đến việc quan trọng, cậu lo lắng thở dài một tiếng rồi nói: Bác sĩ, đừng nói cho Đỗ Triết biết, anh ấy không biết rằng bản thân là chồng tôi. Tôi đã tự mình sắp xếp nó một cách âm thầm. Tôi vẫn biết trong lòng. Anh ấy chỉ là cha của con tôi thôi.

Nhưng chúng tôi đã thực sự tổ chức đám cưới, đã đeo nhẫn và cong có... đã động phòng rồi.

Hahahh, hãy để tôi nằm đây mơ đi, ở đây thật yên tĩnh quá.

Ánh sáng đèn sợi đốt soi đến chói mắt, trong đáy mắt cậu ngưng tụ thành tia sáng nhỏ, dụng cụ tấn công mãnh liệt, cậu đau đớn thì thào nói nhỏ, như thể lời nói bị gió lạnh thổi tắt, từng chữ từng chữ như tan biến trong cổ họng. Cậu nghiêng đầu lại, cách đó không xa Đỗ Triết chưa mang bảo hộ xuất hiện như một luồng ánh sáng từ cánh cửa chưa hoàn toàn đóng lại.

Đỗ Triết của cậu, trong ánh sáng đó đi về phía cậu.

Cậu không khỏi ngạc nhiên mà nắm lấy tay áo của y tá kinh hỉ nói: Chết tiệt, bác sĩ ơi, người đàn ông này rất giống chồng tôi, đây là giấc mơ có thật phải không, chồng tôi thực sự đến a.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Oct 19, 2023 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

空白页 KHÔNG BẠCH HIỆT (Trang Giấy Trống)  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ