Đêm, Hàn Hiểu Đình không ngủ được, nàng nhìn trời, đã khuya. Hàn Hiểu Đình phóng lên nóc nhà, kế bên là một bầu rượu, nàng ngồi ngẩn người nhìn mặt trăng to tròn và bầu trời đầy rẫy những ngôi sao.
Bầu trời đêm đẹp như thế, nhưng lại làm cho con người ta cảm thấy cô đơn đến lạ, thật tốt nếu có thêm một con thú cưng hoặc ai đó để trò chuyện.
Hàn Hiểu Đình rất thích ngắm trời đêm, nó làm nàng thoải mái, nhẹ lòng. Chỉ ở cổ đại này nàng mới ngắm trăng, sao một cách trọn vẹn như thế. Bởi thế giới hiện đại, người ta không còn ngắm nhìn những ngôi sao hay làm bạn với ánh trăng nữa, mà thay vào đó là những dãy nhà cao tầng san sát nhau, những ánh đèn đường sáng trưng, xe cộ qua lại không ngừng nghỉ, con người cũng dần xa cách nhau.
Hàn Hiểu Đình thích nhìn trời rồi ngẩn ngơ, thả hồn theo những làn gió nhẹ lướt qua mặt như thế này. Nàng từng ao ước sẽ có một người để yêu và người đó cũng yêu nàng. Có người cùng nàng nhìn mặt trời mọc rồi lặn, cùng nàng lưu lại dấu chân trên từng nơi trên khắp thế giới. Nhưng đáng buồn thay, ở hiện đại đó, nàng chỉ là một con người mờ nhạt, đắm mình trong thế giới của những câu chuyện không có thực, ao ước mình trở thành một trong những nhân vật đó, một cuộc sống nhạt nhẽo, vô vị với chuỗi thời gian lặp đi lặp lại.
Chưa bao giờ nàng nghĩ mình có thể thực sự giống như những nhân vật trong tiểu thuyết, xuyên tới một nơi xa lạ, thậm chí ở đây nàng còn biết mùi vị tình đầu.
Có lẽ nàng rung động quá vội vàng, có lẽ các nàng ấy cũng như vậy, nhưng tình cảm chính là như thế, nó đến bất chợt rồi đi cũng bất chợt.
Hàn Hiểu Đình nàng chưa từng nghĩ mình sẽ có mối tình đầu ở nơi xa lạ này, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ yêu cùng lúc hai nữ nhân, có khi sau này còn nhiều hơn như thế. Nhưng con người nàng thích sự công bằng, nàng chắc chắn sẽ không để người mình yêu phải chịu thiệt, nhưng ai biết được người nàng yêu có yêu nàng hay không đâu? Cũng đâu ai biết được nàng ấy có chấp nhận chung người yêu với kẻ khác hay không đâu? Nữ nhân đều rất ích kỉ, nàng cũng thế.
Không biết giờ này hai nàng ấy đang làm gì nhỉ? Có ngủ đủ giấc không? Liệu có kẻ nào đó cũng như nàng đang tương tư hai nàng ấy không?
Hàn Hiểu Đình bây giờ đã biết nỗi khổ những kẻ ôm tương tư, thật khó chịu, thật bức rức nhưng cũng đầy hồi hộp và mong chờ. Nàng ước mình có thể phân thân, chạy đến ngay bên người ái nhân của mình. Nàng ước mình có thể nhanh chóng hoàn thành những nhiệm vụ của hệ thống để có thể ở bên ái nhân mỗi ngày, một bước không rời.
Nếu có thể đưa các nàng ấy về hiện đại, về gặp gia đình nàng, sẽ thật tốt biết bao. Nhưng các nàng ấy, chỉ là những nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết, được tạo ra bởi sự tưởng tượng của con người.
Dù cho là nhân vật tưởng tượng thì sao? Các nàng ấy có xương có thịt, có cảm xúc, có suy nghĩ. Hiện tại nàng không phải đang trong thế giới tưởng tượng ấy sao? Như thế không phải nàng cũng giống các nàng ấy sao, vậy thì có lí do gì mà không thể yêu các nàng ấy đâu?
Ngồi ngắm nhìn bầu trời với những suy nghĩ đến thất thần, Hàn Hiểu Đình không hề nhận ra có sự xuất hiện của kẻ thứ hai.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hồng Môn Hệ Thống
HumorThị giác tác phẩm: Chủ công BHTT ( Tự viết ) - Xuyên Thư - NP ( nhất công đa thụ ) - Sinh Tử Văn - Futanari ( một chút )- Ngược x Ngọt Đan Xen - HE