Vô đề

1.5K 158 17
                                    

Thức ăn đã chuẩn bị xong, lại không thấy Hàn Hiểu Đình đâu, Tô Nhạc cảm thấy lạ, bình thường chỉ cần ở đâu có thức ăn, ở đó sẽ có Hàn Hiểu Đình. Thế mà nãy giờ lại không thấy nàng ta đâu?

Tô Nhạc tiến lại chỗ Mộc Ngư, hỏi " Mộc cô nương, có thấy tiểu Đình đâu hay không? "

Mộc Ngư ngập ngừng một chút, sau đó nói " .......Nàng nói vào xem tiểu Uyên thế nào, lát nữa sẽ ra..... "

Tô Nhạc " ......Ân, cảm ơn đã cho ta biết. Ta cũng đã nói, ta đã tha thứ cho cô, cô cũng không cần phải tránh ta, chỉ cần đừng cố tiếp cận ta hay làm ta yêu lại cô là được, dù sao chúng ta cũng là tỉ muội đồng môn, không nên quá xa lạ. "

Mộc Ngư " ......Ân, đã biết, Tô sư tỉ. "

Tô Nhạc gật đầu " Tốt. Được rồi, ta vào trong kêu tiểu Đình ra ăn đây. "

Mộc Ngư nhìn Tô Nhạc đi xa, sau đó thở dài, nhỏ giọng nói thầm " Cũng nên từ bỏ rồi, nên chúc tỉ ấy sớm tìm được người xứng với tỉ ấy mới đúng. "

Lạc Giai Giai thấy Tô Nhạc nói chuyện với Mộc Ngư, sau đó lại đi vào phòng của Hàn Hiểu Đình, nàng tò mò nên tiến lại chỗ Mộc Ngư mà hỏi " Mộc sư muội, lúc nãy Nhạc Nhi nói gì với muội sao? "

Mộc Ngư " Tỉ ấy hỏi ta Hiểu Đình cô nương ở đâu. Ta nói nàng ở trong phòng nên tỉ ấy vào trong đó tìm nàng rồi. "

Lạc Giai Giai gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Mộc Ngư, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy sắc bén, lạnh lùng " Chuyện muội hại Nhạc Nhi bị thương xém mất mạng, ta rất tức giận, nếu nàng không ngăn cản, có lẽ giờ này muội đã là vong hồn dưới lưỡi kiếm của ta cũng nên. "

Mộc Ngư " Là muội sai.....muội quả thật chính là người ngu ngốc nhất thế gian. Cũng may tỉ ấy không sao, nếu không, không cần tỉ hay Hiểu Đình cô nương ra tay, muội cũng sẽ tự vẫn. "

Lạc Giai Giai mỉm cười " Nhạc Nhi đã tha thứ cho muội, muội cũng không nên tự trách. Hơn nữa, có lẽ chuyện này ta cũng nên cảm ơn muội. Nhờ chuyện này mà Nhạc Nhi đã hoàn toàn quên muội, ta cũng có cơ hội bày tỏ tình cảm bao năm qua của mình. "

Mộc Ngư lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó là đỏ mặt " Không lẽ....tỉ cũng có tình cảm với muội...? "

Lạc Giai Giai đen mặt " Tào lao! Ta mà có tình cảm với muội? Ta là thích Nhạc Nhi! "

Mộc Ngư xấu hổ " A, là thế sao?! Haha, xin lỗi, là muội nghĩ nhiều. "

Lạc Giai Giai không nói gì, chỉ nhìn vào khoảng không.

Mộc Ngư lại nói " Tỉ nên đối xử tốt với tỉ ấy, muội đã làm tổn thương tỉ ấy 1 lần nên muội không có tư cách theo đuổi tỉ ấy nữa. Ngược lại là tỉ, tỉ có thể, hãy thật lòng yêu thương tỉ ấy.....tỉ ấy, là người tốt. "

Lạc Giai Giai " Không cần muội nói ta cũng sẽ làm như thế. Nhạc Nhi đối với ta còn quý hơn tất cả, ta chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu thương muội ấy. "

Lạc Giai Giai lại nói tiếp " Kỳ thật, muội cũng không phải đáng ghét lắm. "

Mộc Ngư mỉm cười.

Hồng Môn Hệ ThốngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ