Viên đường thứ năm mươi mốt

887 24 0
                                    

Edit: Peach

Beta: Peach

Sâm Sâm lấy hai tay che mặt, hồi lâu sau cũng không biết làm sao để hạ nhiệt.

Trách cô, đều do cô.

Cô cảm giác hôm nay Lục Thần Dục không vui, muốn dỗ cậu một chút, nhớ lúc trước cậu hay cho mình lớn hơn suốt ngày gọi cô là tiểu cô nương. Không lâu đây bọn họ còn nói sinh nhật mình cho đối phương, Lục Thần Dục quả thật lớn hơn cô một tuổi lẻ ba tháng, muốn làm anh. Để dỗ cậu, gọi như vậy một chút cũng không sao, nhưng Sâm Sâm không muốn gọi giống các anh em của cậu là Lục ca, nghe như đàn em lăn lộn theo lão đại giang hồ vậy.

Cô lấy một từ trong tên cậu, rồi gọi anh.

Kết quả lại không biết cách xưng hô này hay chữ anh kích thích Lục Thần Dục, sau khi Sâm Sâm gọi cậu, Lục Thần Dục nhìn chằm chằm cô rất lâu, hô hấp dần trở nên nặng nề, sau đó, cô liền bị kéo vào trong rừng cây.

Môi Sâm Sâm bị cắn đến sưng, không nhịn được đạp cậu một cái, nhưng vẫn không đỡ được đòn tấn công của cậu. Nếu không có bạn học khác tiến vào, không chừng cậu cũng không biết ba chữ tự chủ* viết thế nào. Khi về lớp, Sâm Sâm thở phì phò, ngồi thật xa giảng đề cho cậu, cậu căn bản không nghe lọt, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô.

*Tự chủ trong tiếng Trung có 3 chữ: 自制力

"Gọi thêm một lần nữa đi." Cậu bày ra bộ dáng chưa thỏa mãn thuyết phục cô.

Sâm Sâm đem quyển bài tập ném lên bàn cậu.

Có chút tức giận, cũng có chút... không dám nhìn cậu.

Đôi mắt kia, rõ ràng nhìn rất trong trẻo lãnh đạm, nhưng nếu đi kèm với nụ cười, so với nam sinh ôn nhu hay cười trong TV còn dễ rung động hơn, giống như khối băng ngàn năm thỉnh thoảng bị gió xuân làm tan chảy vậy, trong bầu trời đêm lạnh lẽo có đầy sao, vì không xuất hiện thường xuyên cho nên trở thành tuyệt sắc.

Hết lần này tới lần khác cậu ở lại tiết tự học buổi tối.

Trong giờ học thì rất tốt, cậu rất tự giác, không quấy rầy cô nữa. Nhưng dù sao cậu cũng đang ngồi bên cạnh cô, rất gần, cậu còn là một nam sinh chân dài tay dài, thỉnh thoảng còn nhìn cô một cái, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi nóng từ người cậu truyền tới.

Chỉ cần cô hơi dời mắt khỏi sách, liền có thể thấy được gò má mơ hồ.

Đường nét sắc sảo mạnh mẽ, làm rung động lòng người.

Dễ làm cho người khác thất thần.

Sau khi vất vả chịu đựng tiết tự học buổi tối, Sâm Sâm thu dọn đồ đạc trở về ký túc xá. Khi đi qua con đường yên tĩnh, cô không khỏi nhớ đến chuyện phát sinh trong rừng cây chiều nay, mặt lại nóng lên, bèn lấy tay quạt quạt mấy cái.

Về tới ký túc xá cô mới ý thức được mình là người về đầu tiên. Cô ngồi trước quạt, sẵn liếc qua màn hình điện thoại.

Lục.: Không ngủ được, cho ca ca nghe giọng một chút đi.

Lục.: Mềm mại một chút, giống như chiều nay vậy.

Hồ Ly Bán Kẹo ĐườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ