Chương 1: Ông trời ban cho số con rệp

2.5K 244 51
                                    

Trình Tu Kiệt là một người đàn ông xui tận mạng...

Điều này từ bé hắn đã giác ngộ được, còn nhanh hơn lúc biết viết chữ kìa!!

Từ những việc cỏn con như vấp vỏ chuối, ngồi rách quần, bị chim "đi" lên đầu, thậm chí đi trên phố đi bộ còn bị xe tông, đến chuyện nộp luận văn đại học cũng bị muộn hơn người khác do chiếc USB dùng 5 năm không hư không hỏng có khi trâu bò hơn cả Nokia dở chứng.

Trình Tu Kiệt có một gia đình êm ấm giản dị, cha là trưởng khoa của bệnh viện lớn trong thành phố, mẹ là giáo viên trường điểm, từ nhỏ được nhận sự giáo dục nghiêm khắc chuẩn mực của hai bậc thân sinh, cuộc sống đủ đầy, thành tích học tập cũng rất tốt, trừ chuyện thở cũng xui ra thì tất thảy đều quá OK.

Rồi một hôm đẹp trời, một bé trai ngồi trong sân trường, nó đợi mãi, đợi mãi mà cũng không thấy cha tới đón, nó thầm nghĩ chắc cha lại bận rồi, nó không trách cha đâu.

Nó tự nhủ...đợi một chút nữa, khi cha đến đón sẽ hôn má cha, vì mỗi lần nó làm thế, cha trông vui lắm...

Mãi đến khi trời đã sập tối, nó thấy cô giáo thất thểu chạy đến, cô ôm nó vào lòng, hôn má nó.

Đó là lần đầu tiên, nó thấy người cô kính yêu luôn nghiêm khắc của nó khóc.

Cô lặp lại thật lâu một câu, một câu mà mãi sau này nó vẫn nhớ:

"Đứa trẻ đáng thương, ôi...tàn nhẫn, thật tàn nhẫn..."

Ngồi trên chiếc xe máy cũ của cô, nó thấy lạ quá, tại sao cô lại khóc nhỉ? Tại sao cha không đến nhỉ?

"Cô ơi, cha con đâu rồi ạ?"

Cô giáo không trả lời, nhưng nước mắt cô cứ chảy mãi.

Cuối cùng nó cũng hiểu tại sao cô lại khóc, tại sao cha không đến rồi.

Cha nó nằm trên lớp đệm trắng muốt, người ta phủ lên mặt ông miếng vải lanh rồi khiêng ông đi...

Cánh tay cha buông thỏng xuống, cháy đen, lớp thịt đỏ nổi bật trên lớp da đã thành than.

Nó biết cha nó không còn nữa rồi.

Mẹ nó cứ nấc lên từng hồi, bà ngồi trên ghế dựa, cả người mềm nhũn không còn tí sức lực, mắt bà sưng húp, cổ họng khản đặc, tắt cả tiếng.

Nó nắm tay mẹ, để bà dựa vào thân hình nhỏ xíu của nó.

Không khóc cũng không la hét, đứa bé vuốt tóc người phụ nữ. Thật dịu dàng, thật chậm rãi. Bác sĩ và mọi người xung quanh ai cũng không cầm được nước mắt, tiếc thương cho hai mẹ con.

Họ không thấy được, bàn tay còn lại của nó nắm lại thật chặt, chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào da thịt.

Năm tháng qua đi, mẹ nó cũng đi gặp cha rồi.

Giờ nó chỉ còn một mình mà thôi...

Chú bác dì mợ, ai đấy đều ra sức đối xử với nó thật tốt, nhưng nó biết thứ mà họ muốn thật sự, chính là đống tài sản của cha mẹ nó.

Năm đó nó mới 14 tuổi.

Nhà hàng xóm thấy nó đáng thương nên nhận nó về nuôi, nó cũng rất biết điều, không đòi hỏi gì cả, chỉ tập trung vào học hành. Ai cũng bảo nó thật ngoan, thật hiểu chuyện.

[Đồng nhân Harry Potter] Thiên hạ đệ nhất xui xẻo nam nhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ