Từng giọt mưa to bằng đầu ngón cái dội xuống mặt đường, trước cổng trại trẻ mồ côi Wool là một chiếc giỏ được lót nệm kĩ lưỡng, bên trong giỏ, đứa bé nhỏ xíu nằm im thin thít. Dù mưa có nặng hạt đến đâu, đứa nhỏ vẫn nhắm nghiền mắt, nó không khóc, da thịt non mềm tím ngắt.
Đứa bé đã chết...
Nó không thở nữa, nó chết rét, bị bỏ ngoài đây cả đêm, chỉ chút nữa thôi khi mặt trời lên, người ta sẽ thấy xác chết đã lạnh cóng của đứa nhỏ đáng thương này.
Bỗng một luồng sáng vàng nhạt lao thẳng vào bên trong giỏ, đứa bé chớp mắt vài cái, hai cánh tay nhỏ tím tái quơ quơ trên không trung, lớp chăn quấn quanh người nó bị đạp cho lộn xộn cả lên, đứa nhỏ cố gắng nói gì đó, nhưng nó chỉ bập bẹ ê a được vài vần đơn, rồi òa khóc.
Trình Tu Kiệt có chút không biết phải làm sao, hắn nhớ rõ ràng mình đã bỏ mạng trong biển lửa, chưa kịp nhìn xem người đến đón là Hắc Bạch Vô Thường hay thiên sứ gì đó thì đã biến thành trẻ con.
Nhìn làn da lạnh tới nỗi bầm tím cùng một lớp nước trên người, hắn khẳng định đứa nhỏ này đã dầm mưa cả đêm! Trong lòng không khỏi dâng lên một hồi thương xót, thật là một đứa trẻ đáng thương...
Không biết bằng lí do gì hắn lại nhập vào xác của một đứa bé sơ sinh thế này, thậm chí còn là một đứa bé sơ sinh yểu mệnh. Nhưng với tâm hồn già như trái cà đã sống hơn ba mươi năm cuộc đời mà vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai nào của Trình Tu Kiệt, hắn dám chắc bản thân đã xuyên cmn không! Là Xuyên-Không!! Loại tình huống thiểu năng phi logic chỉ có trong đống tiểu thuyết mà giới trẻ rất ưa chuộng gần đây đã được hắn đích thân trải nghiệm!!
Trình Tu Kiệt:"Haha.."
Biết thế hồi đó không chê bai thể loại tiểu thuyết này, đúng là quả báo, quả báo mà.
Im lặng nằm chờ thêm chút nữa, nếu đoán không lầm thì nơi đứa nhỏ này bị bỏ lại chỉ có thể là trại trẻ mồ côi, một lát nữa khi trời sáng sẽ có người ra mở cổng.
Mười lăm phút trôi qua...
Ba mươi phút trôi qua...
Một tiếng đồng hồ trôi qua...
Một tiếng rưỡi trôi qua...
Trình Tu Kiệt vẫn rất bình tĩnh, yên lặng đóng vai cá ướp muối mà nằm đợi.
Cùng lắm thì chết lần nữa, lần trước đã trải nghiệm qua cảm giác làm heo quay nguyên con rồi, lần này thử đổi gió, kem đá à...cũng được lắm!
Ngay lúc hắn nghĩ bản thân sắp được giải đáp thắc mắc người đến là thiên sứ hay Hắc Bạch Vô Thường, chiếc cổng sắt nặng nề mở ra, trời đất đảo điên, hắn cùng cái giỏ được cầm lên gọn hơ. Một giọng nói dịu dàng, dịu dàng đến nỗi hắn sẽ không bao giờ quên nỗi, người mẹ thứ hai trong đời hắn:
"Ôi con trai...sao lại lạnh thế này, ai lại bỏ con ở đây? Ôi, đứa nhỏ đáng thương"
Người phụ nữ trung niên gầy gò nhưng lại khiến người khác thấy thoải mái run run mà bế Trình Tu Kiệt đi vào một căn nhà lớn, nước mắt bà rơi lã chã, một giọt rơi xuống má hắn, nóng hổi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đồng nhân Harry Potter] Thiên hạ đệ nhất xui xẻo nam nhân
FantasyMột người đàn ông mang cầm tinh con rệp do chết cháy mà xuyên vào thế giới Harry Potter nhiệm màu. Bánh răng vận mệnh bắt đầu xoay, cuộc phiêu lưu kì thú của Trình Tu Kiệt sẽ đi về đâu? Cậu là ánh nắng ấm áp nhất, là ngọn gió mát , là may mắn cả đời...