Chương 7: Xin chào Hogwarts

1.3K 177 1
                                    

Trình Tu Kiệt biết, khoảnh khắc bốn con ngựa điên đó lao tới thì chắc chắn hắn sẽ tạch.

Một lần nữa Trình Tu Kiệt lại nghĩ mình sắp đoán được người đến đón hắn là Hắc Bạch Vô Thường hay thiên sứ rồi.

Nhưng kì lạ là. Sau khi vó ngựa sút thẳng vào đầu hắn ba cái, rõ ràng hắn cảm nhận được mình đã chết rồi, hắn đừng một bên còn nhìn được xác của mình bị đạp thành tương nữa kìa!

Ngay lúc hắn đang âm thầm thắp cho mình một ngọn nến, một cái hố đen hút hắn vào trong, đến khi mở mắt đã thấy lơ lửng trên một toa tàu, tiếng còi hú cùng tiếng người xen kẽ nhau làm hắn không biết phải làm sao.

Chờ chút? Lơ lửng?

Hoảng hốt nhìn xuống dưới chân, hắn vẫn có chân, đôi chân dài không phù hợp với lứa tuổi mười hai của hắn vẫn nguyên xi như cũ, nhưng lại đạp lên không khí mà đứng.

Ồ de, quá đã.

Trên người vẫn là trang phục của trại trẻ mồ côi Wool, áo sơ mi cũ nhưng sạch sẽ, tay áo xắn lên, quần tây dài cùng áo khoác ngoài xám xịt được buộc ngang lưng, trên ngực còn được khuyến mãi thêm một vết cán rõ sâu, máu chảy bê bết.

Sờ sờ đầu, hắn rất bình tĩnh mà nhìn bàn tay đầy máu của mình, chết thế này có hơi thảm quá...

Một cái đầu lú ra khỏi áo choàng dài đến bắp chân của hắn, Đoản Mệnh mặt mày hung dữ liếc hắn.

Trình Tu Kiệt cảm động chết mất.

Chết rồi mà nó vẫn đi theo hắn, không uổng công tao nuôi mày!

Nó phóng ra ngoài, nhìn bốn chân không chạm đất của nó rồi ghét bỏ lấy tay nhét đống lòng gan phèo phổi te tua trước bụng vào trong.

Ra nó còn chết thảm hơn cả mình...

Cảm động quá!

Đoản Mệnh lắc lắc đầu, biến thành bộ dạng trưởng thành của nó, máu của hắn bắn hết cả lên mặt nó làm Đoản Mệnh tăng thêm mấy phần lệ khí.

Cả hai nhìn thân hình trong suốt mờ ảo của đối phương, đồng loạt thở dài.

Xui chết mất...

Trình Tu Kiệt gãi mớ tóc rối bù đầy máu, ai oán mà hỏi thú cưng:

"Sao số tao lại xui thế này?"

Chú sư tử nào đó đến liếc mắt cũng không thèm, khinh bỉ mà nói trong lòng:

"Số ta cũng đen lắm mới gặp được ngươi!!"

"James, đến đây! Toa này còn trống nè!"

Cửa toa bị mở ra đột ngột, bốn đứa con nít chen lấn xô đẩy nhau ngó vào bên trong, hai đứa dẫn đầu, một đứa rất đẹp trai, có mái tóc xoăn cùng đôi mắt xám sắc bén cười nói với đứa kế bên cũng rất đẹp trai, tóc nó rối bù như tổ quạ vậy, hai đứa im bặt khi thấy hắn cùng Đoản Mệnh.

"Chào, mấy nhóc"

Trình Tu Kiệt đóng vai người lớn hòa ái mà vẫy vẫy tay.

"Hai bồ sao thế? Có người rồi à?

[Đồng nhân Harry Potter] Thiên hạ đệ nhất xui xẻo nam nhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ