Chương 2

5.9K 533 119
                                    

Chương 2

Lạc Băng Hà được sủng sinh kiêu.

Mấy ngày đầu hắn còn dè dặt cam chịu nằm trong ổ chó. Thời gian dần trôi, ỷ vào việc được Thẩm Thanh Thu cưng chiều, hắn bắt đầu to gan lớn mật, mỗi đêm đợi y ngủ say sẽ lén lút bò lên giường ngủ chung với y.

Đương nhiên mỗi lần Thẩm Thanh Thu phát hiện đều sẽ đá hắn lăn về ổ chó. Nhưng bản tính tốt đẹp nhất của hắn chính là kiên trì, nói khó nghe một chút thì là lỳ lợm. Bị đuổi thì trèo lên lại, bị trói thì sủa inh ỏi, một người một chó quần ẩu cả đêm, suýt nữa hắn đã bị y xách cổ ném ra ngoài cửa sổ.

Đêm thứ hai vẫn y chang vậy, sang hôm thứ ba, Thẩm Thanh Thu rốt cuộc đầu hàng. Lạc Băng Hà đấu tranh thắng lợi, nhào vào ngực y tìm tư thế thoải mái nhất ngủ say sưa.

Sáng sớm thức dậy, không thấy người đâu. Lạc Băng Hà lon ton chạy quanh trúc xá, nệm giường vẫn còn ấm, hẳn mới rời đi không lâu. Hắn kiếm một hồi vẫn không tìm được y, liền đứng trước hiên sủa to ầm ĩ.

Chó nhỏ càng ngày càng thích dính người.

Từ khi vết thương khôi phục, có thể hoạt động bình thường, nó gần như không rời y nửa bước. Thẩm Thanh Thu nghĩ rằng chó con từng bị lạc chủ, trong lòng có bóng ma, cho nên không quá khắt khe với nó.

Y chỉ muốn đến hồ nước nóng ngâm mình một lát, nào ngờ chưa đi được nửa đường, đã nghe thấy tiếng kêu thê thảm như heo bị chọc tiết kia, Thẩm Thanh Thu thở dài thườn thượt quay trở về trúc xá.

Chó nhỏ từ xa nhìn thấy đã ba chân bốn cẳng phóng tới nhào vào lòng y.

"Ta chỉ đi tắm thôi mà."

Hai lỗ tai Lạc Băng Hà dựng thẳng, không biết hắn nghĩ gì mà vành mắt đều cong lại, thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu. Y mang theo nó cùng đến hồ nước, thả chó con xuống rồi bắt đầu cởi áo tháo đai lưng.

Không còn y phục che chắn, cảnh xuân tươi đẹp hiện rõ không sót gì.

Nước miếng Lạc Băng Hà chảy dài.

Cơ thể của một nam nhân cũng có thể xinh đẹp đến vậy sao?

Lưng, eo, mông lẫn tay chân đều hoàn mỹ vô khuyết. Da dẻ vừa mịn màng trắng nõn lại cực kỳ đàn hồi săn chắc.

Thẩm Thanh Thu trầm nửa người xuống hồ, quay đầu nhìn chó nhỏ vẫn ngồi trên bờ nhìn y không chớp mắt, nhướng mày hỏi: "Muốn tắm chung không?"

Lạc Băng Hà lập tức nhào tới, nhảy tót vào trong nước.

Ngu mới không muốn.

Rượu thịt bày ra trước mắt, không ăn thật uổng công làm nam nhân.

Nước hồ bắn lên tung toé, Thẩm Thanh Thu mặc kệ chó con chơi đùa, ngã lưng vào bờ hồ nhắm mắt thư giãn. Lạc Băng Hà lợi dụng thời cơ, bốn cái chân ngắn ngủn quẫy đạp dưới nước, lặng lẽ sáp tới gần y.

Đẹp quá!

Hắn sinh ra đã tôn quý hơn người, tuấn nam mỹ nữ gặp qua vô số, dù đối phương diễm lệ cỡ nào thì nhìn vài lần cũng sẽ chán. Chỉ riêng Thẩm Thanh Thu, hắn càng nhìn càng thấy thích, ngắm bao nhiêu cũng không đủ.

[Đồng Nhân HTTCCNVPD][Băng Cửu] Sư Tôn Thỏ Trắng Của Tiểu Sắc LangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ