Chương 9

4K 371 75
                                    

Chương 9

Năm tháng thoi đưa.

Tiên Minh đại hội sắp sửa cận kề. Thời gian gần đây Thẩm Thanh Thu thường bận đến tối mày tối mặt. Sau khi xem xét kỹ lưỡng danh sách tham gia, y quyết định xuống núi một chuyến. Đệ tử thi đấu thường phải ở trong Tuyệt Địa Cốc nhiều ngày, chuẩn bị một ít vật dụng cần thiết, miễn cho khi đó bị loại quá sớm làm y mất mặt .

Vừa ra khỏi cửa, đã đụng mặt Lạc Băng Hà.

"Sư tôn muốn đi đâu sao?"

Hắn ôn hoà hỏi. Thiếu niên mười bảy bắt đầu trổ mã, đã cao ngang y, khuôn mặt rút đi sự non nớt, ngày càng anh tuấn bất phàm. Đặc biệt khi hắn cười rộ lên, làm người đối diện cảm thấy phơi phới dương quang, cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Thẩm Thanh Thu chỉ đáp ngắn gọn: "Xuống núi!" Sau đó cũng chẳng nhìn hắn thêm mà bỏ đi. Y không cần quay đầu cũng biết, tiểu súc sinh này nhất định sẽ lẽo đẽo theo mình. Quả nhiên vừa rời khỏi địa phận Thương Khung Sơn, Lạc Băng Hà lại bắt đầu táy máy.

"Buông tay ra."

"Ở đây không có người quen, cho ta nắm một lát."

"Không được."

"Vậy thì hôn."

Thôi thì ngươi cứ nắm tay đi.

Thẩm Thanh Thu không đối phó được cái tên mặt dày này, im lặng để hắn lôi lôi kéo kéo mình đến thành trấn gần núi mới chịu buông tay. Bọn họ dạo một vòng quanh phố, lúc thu hoạch đầy đủ chuẩn bị ra về, thì bất ngờ bị ai đó chặn lại.

Người kia là một cô nương xinh đẹp tuổi tròn đôi tám, nắm thật chặt chiếc khăn trong tay, bẽn lẽn ngước đôi mắt như hồ thu nhìn hai sư đồ.

Thẩm Thanh Thu liếc mắt sang Lạc Băng Hà, vốn tưởng rằng cô nương này là muốn bày tỏ với hắn, đang nghĩ xem mình có nên tạm lánh đi nơi khác hay không, thì chiếc khăn lụa đã xuất hiện ngay trước mặt y.

"Công tử, tặng cho ngài."

Y còn chưa kịp phản ứng, nàng ta đã nhét khăn vào tay y, ôm mặt bỏ chạy. Thẩm Thanh Thu cầm chiếc khăn lụa thơm nồng hương hoa, ngơ ngác chẳng biết làm sao.

Cũng không phải là chưa từng có ai bày tỏ với y, nhưng tất cả đều bị vẻ mặt lạnh lùng cùng tính tình nóng nảy của y doạ chạy. Nếu là nữ, y sẽ từ chối thẳng thừng, còn nếu là nam, sẽ bị y đập cho một trận bầm dập mặt mũi. Một đồn mười mười đồn trăm, Thẩm Thanh Thu trở thành đoá hoa cao lãnh chỉ có thể nhìn không thể hái nổi danh khắp Tu Chân Giới. Không một ai còn dám tiếp cận y. Mấy trăm năm cô đơn lẻ bóng, y cơ hồ đã quên mất cảm giác khi được người ta thổ lộ là như thế nào.

Nói đúng hơn, cũng chả có cảm giác gì cho cam.

Thẩm Thanh Thu chuẩn bị vứt chiếc khăn này vào túi trữ vật, đem về tặng lại cho Ninh Anh Anh, thì Lạc Băng Hà đã nắm cổ tay y kéo vào một hẻm nhỏ hoang vắng gần đó.

Hắn giật chiếc khăn lụa ném xuống đất, còn giẫm lên đó mấy cái. Sau đó dồn Thẩm Thanh Thu vào bờ tường, thô bạo hôn y.

[Đồng Nhân HTTCCNVPD][Băng Cửu] Sư Tôn Thỏ Trắng Của Tiểu Sắc LangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ