Chương 6

4.5K 431 89
                                    

Chương 6

Nhạc Thanh Nguyên gấp gáp quay về, ở trước giường bệnh không ngừng tự oán trách bản thân. Thẩm Thanh Thu nghe mà đau đầu không thấu, đuổi thẳng cổ hắn ra khỏi trúc xá. Mộc Thanh Phương cũng không giải được loại độc này, nhưng có thể áp chế độc tính.

“Mỗi tháng liên tục dùng bốn vị dược liệu này, thêm việc hợp lực vận công với một người linh lực cao cường, để người đó giúp huynh vận chuyển linh lực như thường, loại độc này sẽ không còn quá đáng ngại. Chỉ là, e rằng sau này thỉnh thoảng Thẩm sư huynh sẽ bất ngờ có tình trạng linh khí trì trệ, hoặc là vận chuyển không thông.”

Thẩm Thanh Thu có chút chán nản nhưng không để lộ ra ngoài. Đợi mọi người đi hết, Lạc Băng Hà mới bưng cháo tiến vào phòng. Mấy tháng trời bế quan tu luyện, trời mới biết y nhớ nhung món ăn hắn làm tới mức nào.

Lạc Băng Hà từ đầu chí cuối đều im lặng không nói năng gì. Thẩm Thanh Thu bị hắn nhìn chòng chọc, không nhịn được hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Hắn âm trầm cất lời: "Sau này đừng làm vậy nữa."

Y ngơ ngác nói: "Làm gì?"

"Ta không muốn sư tôn lại bị thương vì ta."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta không phải vì ngươi, đổi lại là ai khác ta cũng sẽ làm vậy. Ta là trưởng bối, bảo vệ đám tiểu bối các ngươi vốn là trách nhiệm của ta."

Câu trả lời này khiến hắn càng không vui, sắc mặt tối sầm nói: "Vì ai cũng không được. Sư tôn, ta không quan tâm người khác như thế nào, ta chỉ cần người được bình an."

Thẩm Thanh Thu cảm thấy cứ tiếp tục tranh luận cũng sẽ không đi được về đâu, liền tùy tiện đáp: "Ta biết rồi."

Thời gian kế tiếp tương đối yên ổn, ngoại trừ việc Lạc Băng Hà dính y như keo, sinh hoạt thường ngày của Thẩm Thanh Thu đều bị hắn ôm hết vào mình. Thậm chí buổi sáng thức dậy không cần mở mắt cũng có người giúp y lau mặt.

Ban đầu y còn ngoan ngoãn uống hết số thuốc mà Mộc Thanh Phương đưa cho. Nhưng dần dà cảm thấy cơ thể mình không có vấn đề, y liền lén lút đổ hết thuốc đi. Qua mấy ngày, hậu quả xuất hiện.

Hôm đó Thẩm Thanh Thu đang kiểm tra công pháp của Lạc Băng Hà, làm đối thủ so chiêu với hắn. Đương lúc căng thẳng, linh lực trong người y đột nhiên tắc nghẽn, kiếm khí của Lạc Băng Hà quét tới đánh y ngã xuống.

"Sư tôn!" Lạc Băng Hà kinh hoảng. "Sư tôn, người có sao không? Con...con đi tìm Mộc sư thúc."

"Không được đi."

Thẩm Thanh Thu vội ngăn cản hắn. Cảm giác quen thuộc này khiến đầu óc y rối bời, suy nghĩ duy nhất chính là tuyệt đối không để ai phát hiện tình trạng của mình. Cơ thể y nóng bừng, toả ra khói trắng nghi ngút. "Phốc" một tiếng, Thẩm Thanh Thu biến mất, chỉ sót lại một bộ y phục nằm trơ trọi trên đất.

Lạc Băng Hà run rẩy: "Sư...sư tôn…"

Hắn hoảng loạn nhìn quanh khắp nơi, vừa tìm vừa gào to gọi Thẩm Thanh Thu, không dám tin những gì vừa diễn ra trước mắt. Lúc hắn nghĩ mình sắp điên mất, thì chợt phát hiện bên dưới lớp y phục có vật gì đó khẽ động đậy.

[Đồng Nhân HTTCCNVPD][Băng Cửu] Sư Tôn Thỏ Trắng Của Tiểu Sắc LangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ