Chương 24

4.1K 300 56
                                    

Chương 24

Từ lúc trở về Thương Khung Sơn đến nay, Thẩm Thanh Thu không có lấy một ngày nhàn rỗi. Ban đêm bị Lạc Băng Hà dày vò, ban ngày phải lê thân xác đau nhức mệt mỏi đi giảng dạy cho các đệ tử hoặc xử lý sự vụ chồng chất trong phong. Thời gian rảnh ít ỏi đều dành để đưa Lạc Băng Hà tới những nơi quen thuộc hòng gợi lại ký ức cho hắn.

Lạc Băng Hà lại chỉ lắc đầu: "Ta quả thật không thể nhớ được gì cả."

Thẩm Thanh Thu nghe hắn nói vậy, tuy trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn khó tránh một chút thất vọng. Y vốn biết trái tim và ký ức của hắn là cái giá phải trả để đổi lại mạng sống cho y, tất nhiên sẽ không dễ dàng tìm lại.

Lạc Băng Hà vuốt ve mặt y: "Đừng buồn, không nhớ được thì thôi. Ta có ngươi rồi mà, những cái khác đều không quan trọng."

Thẩm Thanh Thu có chút dở khóc dở cười, những lời này đáng lý phải là y an ủi hắn mới phải. Đúng là hoàng đế không vội thái giám đã gấp, nguyên chủ còn không quan tâm, y ở đây sốt ruột làm cái gì.

"Ngươi không để tâm thật sao?"

"Lúc mới tỉnh lại thật sự rất tò mò, nhưng gặp được ngươi rồi thì không còn cảm giác đó nữa. Ta suy nghĩ rất lâu rốt cuộc đã thông suốt, quá khứ không quan trọng, quan trọng chính là ngươi."

Lạc Băng Hà ở trên giường thích nói mấy lời hạ lưu, còn thường bắt y phải hùa theo hắn. Cứ ngỡ hắn mở miệng sẽ không có gì tốt đẹp, nhưng thỉnh thoảng đứng đắn lên vẫn khiến người ta phải động lòng. Thẩm Thanh Thu bị ánh mắt thâm tình của hắn nhìn đến mặt đỏ tim đập, bất tri bất giác nhắm mắt lại.

Hắn cúi sát bên tai y nói: "Cửu Nhi như vậy là đang muốn ta hôn ngươi sao?"

Thẩm Thanh Thu giật mình nhận ra hành động đáng xấu hổ vừa rồi của mình, thẹn quá hoá giận dùng chiết phiết gõ mạnh vào đầu hắn, quát to: "Câm mồm!"

Lạc Băng Hà ăn một cú đau điếng vẫn không biết hối cải, dồn Thẩm Thanh Thu vào thân cây phía trước cúi đầu hung hăng hôn y.

"Ưm ưm…"

Thẩm Thanh Thu chống tay trước ngực dùng sức đẩy hắn ra, Lạc Băng Hà thừa cơ chen đầu gối vào giữa hai chân y, không nặng không nhẹ cọ xát bộ vị yếu ớt mẫn cảm kia, quả nhiên lập tức khiến y hoảng hốt run lên, đuôi mắt đỏ bừng vì phẫn nộ, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn hé môi cho hắn làm bừa.

Nhìn phản ứng của hắn, y biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, Lạc Băng Hà chưa bao giờ có thể thỏa mãn chỉ với một cái hôn. Nếu không nghĩ biện pháp ngăn chặn, cho dù là ở đâu hắn cũng sẽ không hề cố kỵ mà trực tiếp làm y.

Thẩm Thanh Thu thò tay xuống bên dưới nắm lấy tính khí của hắn xoa nắn, sau khi dụ được hắn thả lỏng liền bóp mạnh một cái.

Nam nhân dẫu mạnh mẽ thế nào cũng không chống cự được tổn thương tới từ nơi gốc rễ. Lạc Băng Hà run rẩy gập người ôm lấy hạ thân mình, trừng mắt nói: "Thẩm Thanh Thu, ngươi dám…"

Y cũng trừng mắt đáp trả: "Ta có gì không dám. Ngươi còn làm bậy, xem ta có bóp nát nó không."

"Được, ngươi giỏi lắm. Ta muốn xem ngươi làm hư nó trước, hay là ta chơi chết ngươi trước."

[Đồng Nhân HTTCCNVPD][Băng Cửu] Sư Tôn Thỏ Trắng Của Tiểu Sắc LangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ