Chương 29
Địa điểm ghi trên khăn voan khá xa ma cung.
Lạc Băng Hà thật sự làm theo lời kẻ đó, chỉ đến một mình, không cho ai biết. Hắn cuồng vọng tự đại đã quen, hơn nữa hắn cũng không muốn lấy sự an toàn của Thẩm Thanh Thu ra mạo hiểm.
Từ không trung vọng lại một tiếng cười sang sảng: "Ngươi tới rồi."
Lạc Băng Hà chớp mắt, biểu tình thất vọng không che đậy được: "Sao ngươi phải làm như vậy?"
Hơn mấy chục năm bầu bạn, không có tình thì cũng có nghĩa. Tuy không nhận lão là thầy, nhưng hắn vẫn dành cho lão một sự tôn kính nhất định. Hắn không ngờ sẽ có ngày bị người này đâm sau lưng một đao.
Mộng Ma chế trụ yết hầu Thẩm Thanh Thu, xuất hiện trước mắt Lạc Băng Hà: "Xem ra ngươi đã sớm biết là ta."
Hắn lạnh lùng nói: "Ta từng vô tình nhìn thấy bút pháp của ngươi."
Thẩm Thanh Thu bị bóp cổ không lên tiếng được, y phục lộn xộn, trang sức trên tóc đều rơi xuống, dùng ánh mắt căm tức nhìn chằm chằm Lạc Băng Hà, tựa như đang mắng hắn ngu ngốc vì dám tới đây một mình.
Biết rõ có bẫy vẫn chui đầu vào, thực quá ngu.
Lạc Băng Hà quan sát Mộng Ma, nghi hoặc nói: "Ngươi tìm được thân xác mới rồi? Không đúng, đây là...thuật hoá hình?"
Mộng Ma vốn là một luồng tàn hồn không có thực thể, bao lâu nay vẫn luôn ngụ trong thần thức của hắn nuôi dưỡng hồn phách. Phần lớn thời gian lão đều ngủ say, nên dù có biến mất Lạc Băng Hà cũng không phát hiện.
Hắn biết Mộng Ma luôn thèm khát một thân xác hoàn chỉnh, cũng đoán được mục đích xé rách da mặt lần này của lão ta.
"Ngươi nói đúng. Không hổ là học trò do chính ta bồi dưỡng. Ngay lần đầu gặp mặt ta đã biết ngươi chính là thể xác hoàn mỹ nhất dành cho ta."
"Cho nên ngươi mới không ngừng bám lấy ta?" Lạc Băng Hà cười lạnh. "Đợi thêm một thời gian nữa, ta sẽ tìm cho ngươi một thân xác phù hợp, cần gì phải làm tới mức này."
"Ta không đợi được, cũng không muốn đợi. Hơn nữa, bất luận là dung mạo, tu vi, thân phận, có thân xác nào càng tốt hơn so với ngươi sao?" Mộng Ma u ám nói. "Cứ tưởng chỉ là một thứ tạp chủng không làm nên trò trống gì. Không ngờ thiên phú của ngươi vượt xa dự đoán của ta. Ta không giết được ngươi, đành mượn tay kẻ khác. Nhưng hết năm lần bảy lượt đều bị con thỏ nhãi nhép này phá hỏng."
Lão nói tới đây liền không kìm được phẫn uất đã nén bấy lâu trong lòng, vung tay cho Thẩm Thanh Thu một cái tát cực mạnh. Mặt y bị đánh sưng vù, khoé miệng tràn ra tơ máu, nhưng ánh mắt vẫn quật ngạo không chút sợ hãi, nhìn Mộng Ma chẳng khác nào một con kiến hôi.
Lạc Băng Hà đau lòng không thở nổi. Bảo bối hắn đặt trên đầu quả tim, chính hắn còn không nỡ làm y tổn thương, y chảy một giọt máu hắn cũng xót muốn chết. Sao có thể chịu được tâm can của mình bị kẻ khác hành hạ.
Trên đời này không ai được quyền làm hại Thẩm Thanh Thu, bao gồm cả hắn.
Hành động này của Mộng Ma khiến một chút tình nghĩa còn sót lại của Lạc Băng Hà dành cho lão đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt hắn u tối, nghiến chặt răng nói: "Nếu ngươi còn dám đụng vào y thêm một lần nào nữa, đừng trách ta cá chết lưới rách."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đồng Nhân HTTCCNVPD][Băng Cửu] Sư Tôn Thỏ Trắng Của Tiểu Sắc Lang
FanfictionThể loại: Đồng Nhân Nguyên tác: Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện Couple: Lạc Băng Hà x Thẩm Thanh Thu (Băng Ca x Thẩm Cửu) Thể loại: Đam mỹ, tu tiên, huyễn huyễn, sư đồ luyến, niên hạ, vừa ngọt vừa ngược, có H (nhiều hay ít thì chưa biết). Bố...