Tia nắng ấm áp chiếu qua tán lá cây rọi thẳng xuống bờ biển xanh mát, sóng vỗ rì rào, đàn hải âu bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, bãi cát vàng mịn trong khung cảnh thật đẹp, nhưng lại có một người nằm trên bãi biển đó, một đứa trẻ chừng 15-16 tuổi, khẽ động đậy đứa trẻ chống tay ngồi dậy phủi cát trên gương mặt ra, đứa trẻ ấy không ai khác chính là y.
Sau khi [ Vũ Độ Trần] được kích hoạt đã bảo vệ thân thể y, còn về việc y bị nhỏ lại là do sức mạnh y sử dụng quá lớn, nên [ Vũ Độ Trần] mới thu nhỏ y lại để bảo toàn tính mạng.
Khẽ thở dài.
" Ha.... đây có thể là nghiệp chướng mình tạo ra sao"
Tự cười giễu cợt bản thân đã quá tin người để rồi chính mình bị dồn vào bước đường cùng, cũng đáng cho y chứ.
" Ta....đang ở nơi đâu"
Y đứng dậy, phủi toàn bộ cát trên người sau đó đi dạo dọc theo bờ biển để xem đây là đâu.
Đi được một lúc đã tới bến cảng, qua khỏi cảng thì đến chợ, thành phố, từng dãy nhà đều đều nhau khiến cho y có cảm giác hoài niệm, mãi vừa đi vừa lo suy nghĩ thì....
" Ui Da"
Cả y và người kia đều té ra đất hết.
Khi nhìn lại thì ra là một ông lão, y vội đứng lên đỡ ông dậy, hỏi han xong giúp ông nhặt những thùng đồ bị rớt.
" Cho ông xin lỗi, cháu có bị thương ở đâu không "
" À không, cháu không sao, ông có bị làm sao không "
Y vừa nhặt giúp vừa hỏi thăm ông lão, thấy vậy ông lão ngồi nhặt phụ y.
Xong xuôi, ông lão nhìn y bằng một ánh mắt kỳ lạ.
" Cháu làm sao mà lại ướt hết cả người vậy "
" À, tại lúc nãy cháu trượt chân nên té xuống nước thôi, không có gì đâu" y bình tĩnh đáp.
" Cháu nhà ở đâu, sao không về thay rồi lỡ như bị cảm lạnh thì sao"
" Cháu không có nơi để ở với lại cháu không sao đâu nên ông đừng lo"
Nói đến đây, y cảm thấy mắt hoa hết cả lên, mọi thứ quay vòng vòng và cuối cùng là mất đi ý thức.
Y tỉnh lại đã là tối hôm nay rồi, bất giác nhìn xung quanh, y thấy mình đang ở một căn phòng nhìn cũng được, có trang trí cả mái bay nhìn chung thì căn phòng này cũng giống dành cho con nít với họa tiết trang trí tường là hàng vạn ngoi sao, khiến cho y có cảm giác mình đang ở dưới một bầu trời đầy sao vậy.
*Cạch*
Cánh cửa phòng mở ra, là ông lão, ông bước vào xoa qua đóng cửa lại sao đó tiến đến chỗ y với bát cháo nóng hổi.
" Cháu thấy còn mệt ở đâu không, còn không ổn chỗ nào không"
" Vâng, cháu ổn nhưng ông với cháu không quen biết, đưa cháu về nhà người nhà của ông có để ý không ạ" : y e dè hỏi
" Haha.... tất nhiên là không rồi, ông chỉ sống có một mình, lâu lâu có thằng cháu về thăm nhưng dạo gần đây nó ít về thăm ông, chắc bận việc rồi,.......cái thằng bé này"
![](https://img.wattpad.com/cover/289883119-288-k527471.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Trùng Sinh Ở Thế Giới Mới ( ĐN Boboiboy)
FantasyThời văn minh cổ, nhân loại đối mặt với thứ được gọi là băng hoại, con người bị lây nhiễm đều chết hoặc biến thành thây ma. Một thứ quyền năng được gọi là luật giả được hình thành với sức mạnh và quyền năng khổng lồ, con người đã cố gắng và thành cô...