Trời còn chưa sáng hẳn. Phía Đông chỉ mới nhen nhóm một dải sáng trải dài hút tầm mắt, dần xuyên qua tầng mây mỏng như sương. Người con trai có mái tóc vàng rực chỉnh lại cổ áo sơ mi lần nữa rồi theo chân cậu bạn Nhật Bản, thong thả bước về phía cửa lớn. Hôm nay, chuyến hành trình đến bến cảng gần đây chỉ có hai người. Chuyện ngày hôm trước vẫn còn chưa lắng xuống, Giotto vẫn cảm thấy không an tâm nên đã dặn dò G tìm lý do ở lại phủ Asari, đề phòng chuyện xấu nhất có thể xảy đến. Hít nhẹ mùi anh đào ngọt đắng thoang thoảng trong sương sớm, thủ lĩnh nhà Vongola kéo chiếc vali nhỏ ra khỏi cổng.
"Con bé nhà tớ thật là, đã dặn là phải ở yên trong phòng rồi mà lại không nghe. May là có cậu vô tình phát hiện ra, nếu không thì không khéo vết thương lại trở nặng hơn."
Vừa chất thêm một hộp rượu lớn lên cỗ xe ngựa, Asari Ugetsu vừa cười quay lại nói với vị khách đến từ Tây Phương làm gương mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười có phần bất đắc dĩ. Đêm qua, sau khi đem thiếu nữ ấy trở lại chỗ nằm và quay trở ra từ phòng của nàng ấy, Giotto đã đụng mặt người con trai lớn nhà Asari. Không cần phải nói, tình cảnh đó khó xử đến nhường nào. May mắn cho y, người bắt gặp tình cảnh ấy là Ugetsu chứ không phải là bất kỳ ai khác trong nhà Asari, bằng không chuyện này đã khó mà lấp liếm cho qua với một lời giải thích giản đơn đến mức khó tin như vậy. Nén lại chút chột dạ trong thâm tâm và giả vờ như thể mình chẳng cảm nhận được ánh mắt tràn ngập dấu hỏi của người đồng hành G, thủ lĩnh trẻ tuổi của nhà Vongola cất lời hết sức ôn tồn.
"Cậu cũng đừng trách tiểu thư, hẳn là nàng ấy có việc gì đó muốn làm nên mới không chịu ở yên trong phòng mà thôi."
Nói rồi, Giotto bước đến bên cạnh Ugetsu, giúp anh đem nốt số hành lý rườm rà còn lại lên xe. Trước khi đặt cái rương gỗ cuối cùng xuống, bên tai chàng trai Italia lại bất thình lình vọng đến giọng nói của cậu bạn người Nhật bản với âm điệu chỉ đủ để hai người nghe thấy.
"Dĩ nhiên là tôi sẽ không trách gì con bé đâu. Nhưng mà, Giotto này, tôi khá ngạc nhiên là một người vốn ở khu phía Tây dành cho khách như cậu vì sao lại có mặt ở khu nhà phía Đông vào tối muộn như vậy, lại có mặt ở trước phòng Mai vào đúng lúc con bé bất tỉnh. Đúng là may mắn ha."
Trong một thoáng chốc, cơ thể của chàng trai ngoại quốc bỗng như đông cứng lại. Gương mặt anh tuấn vốn luôn bình lặng như mặt hồ ngày thu xuất hiện một nụ cười yếu ớt khi Giotto quay lại và trông thấy Ugetsu vừa vỗ vai mình mình vừa vui vẻ bước lên xe rồi từ từ ngồi xuống. Nhìn vào thái độ ấy, nếu là người không hiểu vấn đề sẽ chỉ thấy câu nói vừa rồi chỉ như một lời hỏi thăm xã giao, đơn giản như hỏi rằng hôm nay chúng ta sẽ ăn trưa với món gì, hoàn toàn không hề có ý tứ gì. Nhưng người lắng nghe nó giờ đây chẳng phải ai khác trừ Vongola Giotto. Y có thừa sự khôn ngoan và tinh ý nhận ra hàm ý bên trong câu nói như thể nói đùa vừa rồi, thời gian một tháng cũng là đủ để cho vị thủ lĩnh trẻ tuổi biết được cậu bạn mới quen là người như thế nào. Nếu như nói Vongola là vảy ngược mà tốt hết đừng ai đụng vào của Giotto thì với Ugetsu, đó lại là người em gái độc nhất và niềm vui thú âm nhạc của anh. Đôi mắt màu Hổ Phách rực rỡ trong một thoáng đã mất đi phần nào vẻ sáng ngời vốn có của nó, chàng trai đến từ Tây Phương đáp lại ánh nhìn hoàn toàn vô hại của cậu bạn thân bằng một nụ cười gượng và một cái cau mày rất khẽ. Và cuộc hành trình của hai người trên chiếc xe được kéo bởi bốn con tuấn mã với bộ lông màu nâu gỗ bóng loáng khỏe mạnh bắt đầu ngay sau đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn][Rewrite][KHR] Nơi khoản trời tìm được bình yên
Fiksi Penggemar"Định mệnh là gì à? Tiếc thật, ta không có câu trả lời cho nàng." Ta không biết đến cái gọi là định mệnh, càng không hề tin thứ đó thật sự tồn tại trong cái thế giới luôn vần xoay, hỗn độn và đầy rẫy tội ác này. Nhưng có một chuyện ta mãi giấu nàn...