Chương 12

16.5K 1.1K 154
                                    

Long Quân thật sự không có tí tin tức nào.

Mấy ngày tiếp theo, giống hệt như tâm tình Hồ Thập Bát, âm vũ miên miên, tí tách tí tách rơi không ngừng.

Mọi người bảo, xuân cảnh Giang Nam trong mưa thanh nhã động lòng người.

Nhưng Hồ Thập Bát thật sự là không có tâm tình mà đi ngắm phong tình Giang Nam trong mưa, chỉ nằm dài ở khách điếm, cả ngày uể oải trồng nấm.

Bốn năm ngày liền mưa rả rích như thế, rốt cục trời quang.

Thái dương lão đại lại hiện ra trước mặt mọi người, Hồ Thập Bát một thân mọc đầy nấm suy sụp đứng ở cửa khách điếm, ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của thái dương công công, chỉ cảm thấy ánh sáng chói lọi đâm vào mắt làm nhức chóng mặt.

Nghĩ nghĩ, hẳn là nên ra ngoài vận động chút, để hoài tay chân có khi mục nát luôn. Hơn nữa bản thân lúc trước quyết định đến Cô Tô là bởi vì nghe nói cữu cữu định cư tại đây.

Vì thế Hồ Thập Bát bắt đầu hành trình tìm thân nhân.

Nhưng a, tìm người thật sự khó chết a.

Thành Cô Tô nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Dân cứ nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Cứ đi đi mà hỏi người ta nội ngoại thành Cô Tô có ai họ Hồ hay không cũng không phải biện pháp. Hơn nữa cữu cữu cũng đâu nhất định là sẽ dùng họ Hồ a. Dùng yêu khí tìm cũng không thành, bởi vì hết thảy yêu quái muốn ẩn cư trong thành trấn đều toàn lực giấu đi yêu khí của mình, không để người khác tìm ra.

Cho nên hiện tại Hồ Thập Bát nếu bảo là đi tìm thân nhân, không bằng nói là nhàn tản dạo khắp nơi.

Mãi đến lúc Hồ Thập Bát hồi thận lại thì, thấy mình đang đứng trước mảnh rừng đã từng bị thiêu hủy cái lần mình cùng Long Quân chia ngã.

Lần trước khi Hồ Thập Bát ly khai, nơi này vẫn là một mảnh đất khô cằn. Nhưng trải qua mấy ngày trời mưa thấm nhuần, trên mảnh đất kia thế mà đã bắt đầu mọc lên một chút màu xanh, một mảnh cỏ mềm mại, lại có thêm nê thổ sau cơn mưa hòa lẫn vào, tỏa ra mùi thơm trong gió, nhẹ nhàng lay động.

Hồ Thập Bát đứng im tại nơi đó mà phát ngốc, nghĩ nghĩ mấy chuyện tình linh tinh lang tang, như ‘sinh mệnh thực vật thật sự rất ngoan cường, một trăm năm nữa trôi qua, nơi này sẽ lại là một mảnh rừng xanh um tươi tốt. . . đến lúc đó, mấy ai biết được trăm năm trước từng có một con điều long vì bị một con hồ ly chọc giận mà thiêu đốt nơi này thành bình địa chứ?’

Đứng mội hồi lại cảm thấy bản thân vô duyên vô cớ làm chuyện chẳng có chút ý nghĩa gì. Trời mưa thì nằm bẹp ở khách điếm phiền não, trời quang thì lại chạy đến đây đứng ngẩn người mà lo lắng như vậy, rối bời. . . Nếu cứ như vậy không bằng trực tiếp chạy đến trước mặt của Long Quân, trước chọc hắn cười một cái, sau lại giải thích nói lý với hắn.

Nhưng. . . Long Quân đều là ngụ trên thiên đình, bản thân mình chỉ là một con hồ yêu có hơn hai trăm năm đạo hạnh, làm sao có phương pháp, có năng lực mà lên đó. . .

Hoàn toàn không chú ý đến mấy ngày nay bản thân đã gầy đi một vòng lớn, Hồ Thập Bát cứ như vậy tiếp tục tự trói mình vào phiền não rối rắm mà trở về.

Hồ Giá - Tính Hầu ĐíchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ