Sau đó một tuần, đám tang của Cố Chủ tịch được tổ chức vô cùng long trọng. Người đứng ra chủ trì không ai khác là cô con gái duy nhất Hoàng Vân. Cánh nhà báo đã 'ca ngợi' không ngớt về sự kiện này như thể nó là một sự kiện trọng đại.
"Đây là đám tang."
Hoàng Vân siết chặt bàn tay khi thấy khắp nơi đều là âm thanh 'lách tách' của tiếng bấm máy ảnh và ánh đèn flash. Nó khiến nàng trông giống một đứa con gái bất hiếu vì không thể khóc. Hoàng Vân chỉ giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn từng đoàn người nối đuôi nhau vào thắp hương cho di ảnh của bố.
Và gật đầu.
Dĩ nhiên rồi. Đấy là phép lịch sự tối thiểu. Nhưng ngay khi Thế Tài bước vào, nàng đã nheo nheo đôi mắt và mím môi thật chặt để không ngăn ra mấy tiếng chửi rủa.
"Ta chia buồn với con."
Thế Tài trước khi đặt một bàn tay lên vai Hoàng Vân còn cẩn thận liếc ra sau xem có ai bắt trọn khoảnh khắc này không.
"Ông không được mời." - Hoàng Vân gầm trong họng, cố không phát ra âm lượng quá to.
"Ta nghĩ ta nên đến."
Thế Tài nhún vai, ông giang hai tay và rút bớt khoảng cách của cả hai để có thể ôm lấy đối phương như một hình thức an ủi. Trái với dự đoán của ông, rằng Hoàng Vân sẽ nóng nảy hất tay ra hoặc lùi lại một cách lịch sự nhất có thể. Hành động đó sẽ lên báo và nàng sẽ lại nhận về một loạt chỉ trích. Lần này, Hoàng Vân chủ động tiến tới và ngả lên vai ông.
"Cút đi." - Nàng thầm thì như thể đang thủ thỉ với gió.
Hoàng Vân đã không còn là cô gái nóng tính. Thế Tài mỉm cười. Rất tốt. Vì cô cháu gái này đã thật sự trưởng thành. Ngay cả chuyện này cũng có thể kiểm soát được tâm trạng, chứng tỏ sự bùng nổ sau này sẽ còn kinh khủng hơn ông tưởng tượng. Nghĩ đến đây, Thế Tài híp mắt cười.
Nhìn sang gần đó, Phương Hạnh đang căm hờn với mình, Thế Tài gật đầu với nụ cười sẵn trên môi.
"Ta nghĩ những việc còn lại sẽ giao cho con." - Ông đẩy Hoàng Vân ra và dịu dàng - "Cháu gái của ta."
"Tất nhiên tôi sẽ lo tất cả những việc còn lại." - Hoàng Vân gật đầu đáp - "Bao gồm cả đám tang của ông."
Ánh mắt Hoàng Vân vốn đã lạnh lẽo, nhưng không hiểu sao trên môi lại nở một nụ cười nhẹ, hai mép chỉ khẽ nhếch lên tạo thành rãnh cười. Hành động ấy khiến Thế Tài không thể làm gì ngoài bật ra nụ cười gượng.
"Ta không mong sẽ đến ngày đấy."
Đoạn, ông quay lưng rời đi. Thế Tài không thể phủ nhận, bản thân đang chột dạ. Đây là lần đầu tiên Hoàng Vân trưng ra biểu cảm đó với ông. Nàng luôn lạnh lùng, nhưng đây lại khiến ông cảm thấy lạnh xương sống và rùng mình. Có thể vì nơi này là tang lễ, không khí và hương khói khiến ông cảm thấy bí bách và vô tình đổ mồi hôi.
Trần Quảng cùng Trần Việt Phong bước vào, theo sau họ là Phạm Khiêm. Anh vẫn luôn không hiểu tại sao hắn có thể đi theo, nhưng vì là trợ lý đặc biệt của Chủ tịch, Việt Phong sẽ cho đó là sự hỗ trợ cần thiết, dù nó chẳng cần thiết đến mức thế.
![](https://img.wattpad.com/cover/269806959-288-k999021.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH/Đam mỹ - sáng tác] Ta vẫn còn nhau
Fiksi RemajaBảo Yến cảm thấy càng ngày càng không hiểu người phụ nữ mình yêu, Hoàng Vân ngày càng trở nên kì lạ với những hành động và lời nói thật kì quái. Nàng có những bí mật riêng mà cô không tài nào biết được. Bảo Yến tự hỏi, mình cố gắng chừng ấy, liệu vẫ...