Chương 446: Chuồn chuồn

385 15 3
                                    


Sư Thanh Y đứng trước gương chỉnh lại mái tóc, Lạc Thần đứng bên cạnh nàng, nàng vẫn có thể thấy dấu vết bên gáy của Lạc Thần.

Vài vết hồng ngân thật nhỏ in trên da thịt trắng nõn của Lạc Thần như ẩn như hiện, Sư Thanh Y nhìn thấy trong lòng vừa ấm áp vừa xấu hổ, nói: "Có mang theo áo cổ cao sao?"

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Mùa xuân rồi, vô cùng ấm áp, nên cũng không mang theo."

Như vậy cũng không có cách nào nữa, Sư Thanh Y nghiêng người, vuốt mái tóc dài của Lạc Thần xuống, che khuất bên cổ, lúc này mới cúi mặt nói: "Nhớ kỹ che lại một chút, nghìn vạn lần đừng để người khác thấy."

Nàng nói đến đây, chăm chú bồi thêm một câu: "Ta không muốn ngươi bị người khác chê cười."

"Ừ." Lạc Thần nhìn nàng, cười khẽ.

Hai người rửa mặt xong, mở cửa phòng.

Mới ra cửa, Sư Thanh Y liền ngây ngẩn cả người, bước chân của Lạc Thần cũng theo đó chợt dừng lại.

Chỉ thấy ở góc cầu thang cách đó không xa có vài người đứng, Trường Sinh, Vũ Lâm Hanh, Ngư Thiển, Thiên Thiên, Âm Ca tất cả đều có mặt.

Trường Sinh đứng gần nhất, nói chuyện với các nàng, Thiên Thiên càng kỳ quái hơn, bên cạnh đặt một cái thùng rác, đứng bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa cười, Vũ Lâm Hanh nhàn đến hoảng hốt, cũng từ trong tay nàng lấy hạt dưa đến cắn.

Hai người mới vừa ra cửa, Vũ Lâm Hanh và Thiên Thiên nghe thấy động tĩnh, lập tức quay đầu, cười đến ý vị thâm trường.

Vũ Lâm Hanh giống như kẻ trộm nói: "Sư Sư, biểu tỷ nàng, biết lúc này là mấy giờ rồi không?"

Thiên Thiên lấy điện thoại ra xem, nhiệt tâm báo giờ: "Mười giờ hai mươi phút."

Sư Thanh Y: "..."

Trường Sinh vội vàng đi đến trước mặt hai người, nói: "A Cẩn, A Lạc, trước đó các nàng muốn đứng trước cửa phòng của các ngươi, ta sợ các nàng nghe được động tĩnh của các ngươi ở bên trong, thật vất vả mới khiến các nàng lui lại chỗ này, chặn các nàng ở góc cầu thang, nhưng các nàng vẫn không muốn xuống lầu."

Sư Thanh Y lạnh mặt, nói: "...Bọn ta không gây ra động tĩnh gì."

Ngư Thiển thính lực tốt, lập tức chứng minh: "Ta quả thật chưa hề nghe được bất cứ động tĩnh gì."

Sư Thanh Y xấu hổ đồng thời mơ hồ thở dài một hơi.

Cũng may Trường Sinh hiểu chuyện, biết đem những kẻ thích náo nhiệt nào ngăn ở xa xa, không để các nàng nghe lén. Chân cầu thang cũng cách cửa một khoảng xa, các nàng không thể nào nghe được đối thoại của nàng và Lạc Thần ở trong phòng, bằng không nàng thật không biết chạy  đi đâu tìm một cái khe để chui xuống.

" Các ngươi đều đứng ở góc cầu thang để làm gì?" Sư Thanh Y biết các nàng đều là đang có ý đồ xấu xa gì, nói.

Thiên Thiên lại cắn một hạt dưa, nói: "Ở đây ăn hạt dưa, không khí rất tốt."

Vũ Lâm Hanh cười nói: "Đứng ở đây, tinh thần tốt."

Âm Ca thần sắc không dao động chào hỏi hai người: "A tỷ, Lạc tỷ tỷ, buổi sáng tốt lành."

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: May 01, 2022 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Dò hư lăng (285-?)Hiện đại thiên [edit]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ