Trường Sinh trái lại cẩn thận nhìn chốc lát, tựa hồ quả thật đang nghĩ cách nấu nướng.
Qua một lúc mới nói :" Loại cá này, hấp hoặc nướng đều không thể ăn."
Sư Thanh Y cười gật đầu: "Cũng đúng, cá hư thế nào cũng không thể ăn được."
Lạc Thần di chuyển một chút :" Cá này thế nào đều không thể ăn."
" Thực sự sao?" Ánh mắt Sư Thanh Y mềm mại nhìn qua: "Ta làm tốt một chút, cũng không thể ăn?"
Tuy nói Lạc Thần không thích ăn cá, nhưng lúc Sư Thanh Y làm Lạc Thần cũng sẽ gắp vài đũa. Bất quá Lạc Thần cấm kỵ cá chép, bất luận như thế nào cũng không ăn cá chép, lúc đầu Sư Thanh Y cũng không hiểu rõ, về sau cùng nhau một chỗ cho dù có muốn làm cá cũng tuyệt đối không mua cá chép về chế biến.
Lúc tản bộ ngang qua hồ cá, Lạc Thần cũng sẽ thỉnh thoảng cho cá chép ăn. Nhất là cá chép hồng sắc, lúc Lạc Thần đứng bên ao cho cá ăn, nhìn chúng cũng sẽ mỉm cười, cười khẽ ôn nhu.
Sư Thanh Y đoán rằng việc này có liên quan đến quê nhà của nàng, giống như hình xăm cá chép kiều diễm câu người trên mắt cá chân nàng.
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, nhưng vẫn như trước cứng nhắc không nói chuyện.
Sư Thanh Y ôn nhu mỉm cười.
Nàng biết bản thân đầu tiên là một mình rời đi hơn một tháng, sau đó lại xảy ra nhiều việc như vậy, thậm chí bản thân còn cố ý không tiếp nhận Lạc Thần, vừa che giấu thương thế vừa che giấu thi độc, Lạc Thần đối với nàng nhất định vẫn nén nín hờn dỗi.
Vì vậy ngữ khí lúc nói chuyện có chút băng lạnh, lạnh chết người không đền mạng, Sư Thanh Y ngược lại cảm thấy nàng giận rất đáng yêu, không khỏi muốn chiều ý nàng, dỗ dành nàng nhiều hơn.
Mặt tê liệt, bề ngoài nhìn không có gì, nhưng thực tế chỉ cần dỗ dành một chút thì được rồi, có lúc một nụ cười mềm nhẹ là có thể hòa tan nàng.
Sư Thanh Y rất hiểu điều đó.
Quả nhiên vẻ mặt Lạc Thần có chút hòa hoãn, nói :" Đừng đến gần nữa, cẩn thận có độc."
Sư Thanh Y kéo Trường Sinh lui lại.
Con cá bằng bàn tay, bơi đến khe đá bên dưới.
" Con cá này rất kỳ lạ, hay là đừng xem nữa, cá chép hồng lý rất xinh đẹp, còn thứ này nhìn rất rợn người, chúng ta lập tức đi đi." Vũ Lâm Hanh bảo đội ngũ đi về phía trước, mực nước lại dần dần sâu thêm, giày của Vũ Lâm Hanh đã vào nước, đi đường rất khó chịu.
Nham thạch trong thủy động chắn gió, ô ô gào rít, một cổ hương thơm nhẹ nhàng đến.
Vũ Lâm Hanh ra hiệu, mang bao tay khom lưng nhặt lên một thứ trong dòng nước, lay động vài cái :"Đáng thương, có lẽ phía trước có người không may rồi."
Nàng cầm trong tay là một ví tiền kiểu nam, ướt sũng nhỏ nước, hiển nhiên đã bị ngâm một thời gian, bắt đầu căng phòng.
Nơi này ngoại trừ bọn họ, còn có ai đến nữa, còn sớm hơn các nàng?
Sư Thanh Y nghĩ đến nhóm người Duẫn Thanh, nhất thời có dự cảm bất hảo, vội vàng nói: "Mở ra nhìn bên trong có cái gì?"