Lạc Thần dáng người thẳng tắp, yên lặng chờ Sư Thanh Y đi bước cờ đầu tiên.
Sư Thanh Y lại hồi lâu không hề động, chỉ là yên lặng nhìn người đối diện.
" Thế nào bất động?" Ngữ khí Lạc Thần hỏi nàng so với gió đêm mà nói, lại càng mềm nhẹ.
Sư Thanh Y đem hai tay giấu ở dưới bàn, đặt trên đùi, có chút co quắp mà qua lại vuốt ve, thỉnh thoảng đầu ngón tay nắm chặt, trầm mặc một lúc mới thành thực trả lời: "Thật lâu thật lâu không chơi cờ cùng ngươi như thế, ta.... Ta có chút khẩn trương."
Kỳ thực lúc trước nàng và Lạc Thần chung sống, hai người nhàn hạ sẽ chơi cờ giết thời gian. Sư Thanh Y có một tiểu nông trại, xa xa ở vùng ngoại ô, người bên cạnh nàng cũng chỉ có Lạc Thần vị trí cụ thể.
Đó là nơi bí mật giữa hai người các nàng.
Trong biệt thự ở nông trại cất dấu vài bộ cờ, tính oán niên đại cũng xem là đồ cổ, lúc các nàng đến nông trại nghĩ dưỡng, sẽ thường đánh cờ dưới giàn nho ở sân sau.
Cho nên cái gọi là thật lâu thật lâu, nghe ra tựa hồ có chút mâu thuẫn.
Nhưng nàng lại bỏ thêm một từ như thế, vậy liền có một loại tư vị khác xen lẫn bên trong.
Lạc Thần dĩ nhiên nghe ra ý tứ trong đó, nhưng vẫn hỏi nàng: "Như vậy, là như thế nào?"
" Chính là ngươi dùng dây buộc tóc....giống như vậy, cùng ta chơi cờ." Sư Thanh Y khẽ nâng mắt, ánh mắt lần thứ hai dừng trên vai Lạc Thần.
Có thể là hy vọng càng nàng càng dễ dàng nhìn thấy, dây buộc tóc màu ngân bạch được Lạc Thần vén đến trên vai, buông xuống trước ngực.
Đó giống như một tia sáng câu trụ tâm hồn của Sư Thanh Y, đốt sáng trong mắt nàng, giống như mộng cảnh vượt qua một thời gian dài dằng dặc, cửu biệt gặp lại.
"Phải." Lạc Thần ngóng nhìn nàng, nói: "Đã lâu chưa từng cùng ngươi đánh cờ như vậy."
Đôi mắt của Sư Thanh Y có chút ê ẩm, nàng vội vàng xoay người đi, dùng lưng bàn tay lau đôi mắt, rồi mới quay lại, khóe môi câu ra một nụ cười yếu ớt.
Đó là chua xót, lại tiếu ý lúc đạt thành tâm nguyện.
Khổ sở cùng vui sướng đan xen vào nhau, lan tràn ở trong lòng, giữa đôi mắt tựa như hồng ngọc của nàng dấy lên thủy quang.
Nàng bây giờ một đôi mắt đỏ rực rõ ràng làm cho người ta nhìn thấy kinh hãi, lúc này ngấng lệ, rồi lại nhu nhuyễn như vậy.
" Thanh Y." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Ta biết làm như vậy, còn chưa đủ."
Sư Thanh Y ngấn lệ đưa mắt nhìn nàng: "Vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi, ta rất hài lòng."
Tựa như cách một tấm rèm, hai người đều không vạch trần, nhưng cả hai đều hiểu rõ.
Giờ phút này, dùng ngôn ngữ đến giải thích dường như đều là dư thừa.
Hạ Trầm sau khi ghi chép lại quyển bút ký kia, an nghỉ trong quan tài, nên cũng sẽ mãi mãi không biết, nữ tử cô độc đánh cờ cùng dây cột tóc kia, bây giờ rốt cuộc chờ được chủ nhân của sợi dây cột tóc.
"Vậy ta bắt đầu." Sư Thanh Y lau khóe mắt, từ trong hủ cờ kẹp lấy một quân cờ đen, đặt xuống.
Quân trắng của Lạc Thần theo sát ở phía sau.
Thời gian chậm rãi trôi qua, âm thanh quân cờ chạm nhẹ xuống bàn cờ giữa đêm tối vắng vẻ trở nên đặc biệt rõ ràng, một tiếng tiếp một tiếng.
" Người thắng, được thưởng cái gì?" Tâm tư của Sư Thanh Y trong quá trình đánh cờ chiếm được hòa hoãn, nàng vừa đánh cờ vừa hỏi.
" Ngươi muốn phần thưởng gì?" Lạc Thần nói.
"Để ta suy nghĩ." Sư Thanh Y vừa quan sát chiến cuộc trên bàn cờ, vừa chăm chú suy nghĩ.
Nàng đầu óc thông minh, vô cùng am hiểu về cờ vây, Lạc Thần càng là cao thủ, hai người ở trên bàn cờ gần như là thực lực tương đương. Điều này dẫn đến các nàng sẽ là ngươi tới ta đi, cắn chặt không tha, hoặc sẽ là ngươi chậm ta hoãn, tinh tế thưởng thức, thường phải mất thời gian tương đối dài.
" Như thế." Sư Thanh Y nghĩ đến cái gì, quả đoán hạ một quân cờ, trong giọng nói lộ ra một chút giảo hoạt: "Người thua phải đáp ứng làm cho người thắng một chuyện."
"Cái này không coi là phần thưởng." Lạc Thần nói: "Ta lúc này cũng có thể lập tức đáp ứng ngươi."
" Ngươi đừng đáp ứng nhanh như vậy." Sư Thanh Y cảm giác được nàng không chút do dự mà đáp ứng là ẩn chứa sủng nịch, tiếu ý nơi khóe môi đều có một chút che giấu không được: "Là một việc rất khó rất khó đối với ngươi."
"Vậy ta có thể làm được sao?" Lạc Thần chăm chú.
" Nhất định là có thể làm được." Sư Thanh Y nói: "Nếu như không thể làm được, ta cũng sẽ không bắt ngươi làm."
" Vậy thì không thành vấn đề." Lạc Thần nói: "Nếu ngươi thắng, ngươi chỉ cần nói ra: "
Sư Thanh Y hài lòng: "Được, vậy một lời đã định. Để công bằng, nếu như ta thua, ngươi cũng có thể yêu cầu ta làm một chuyện, chỉ cần là chuyện ta có thể làm được."
"Được." Lạc Thần khẽ nheo mắt, chớp cũng không chớp mà nhìn nàng: "Ngược lại quả thật là có một chuyện, nếu ta thắng, ngươi phải đáp ứng ta."
Nói đến đây, ngón tay thon dài của nàng hạ xuống một quân cờ trắng, nhất thời vây giết vài quân cờ quan trọng của Sư Thanh Y, bao vậy chặt chẽ.
Sư Thanh Y: "..."
Lạc Thần khí định thần nhàn mà kẹp lấy một quân cờ đen, đem những quân cờ bị ăn đặt sang một bên.
Sư Thanh Y tỉ mỉ hồi ức phương thức hạ cờ của Lạc Thần trước đó, đều là bình thản ôn hòa, đôi khi rõ ràng là có cơ hội ăn quân cờ của nàng, nhưng lại không xuống tay, ngược lại hạ quân ở một vị trí khác, tựa hồ cố ý vô ý mà nhường nàng.
Nhưng sau khi Sư Thanh Y đưa ra phần thưởng, Lạc Thần đi cờ thẳng thắn lưu loát, hiển nhiên là một lòng muốn thắng.
Sư Thanh Y thấy nàng nghiêm túc, trong lòng cũng không khỏi có một chút run rẩy, không khỏi suy đoán nếu như Lạc Thần thắng, rốt cuộc sẽ muốn nàng đáp ứng chuyện gì.
Nàng vừa nghĩ, nước cờ trong tay cũng không cam tỏ ra yếu kém, phối hợp tiết tấu của Lạc Thần, hai bên trắng đen triền đấu kịch liệt.
"Ba ván thắng hai." Sư Thanh Y chột dạ mà cường điệu.
Như thế tỷ lệ thắng của nàng mới nhiều hơn một chút, bằng không một ván này nàng quả thật là có phần không thể ứng phó.
"Được." Lạc Thần đồng ý với nàng.
Càng đánh về sau, Sư Thanh Y cũng cảm giác được ván này phần thắng không lớn, nàng cố ý thả chậm tiết tấu, nói: "Không phải ngươi có mua rượu sao? Hiện tại muốn uống một chút không?"
Nàng mặc dù tửu lượng không cao, nhưng rượu trắng nồng độ không quá cao, trước đây lúc ở nông trại nàng và Lạc Thần cũng tường cùng nhau uống qua. Chỉ cần khống chế tốt, sau khi xong còn rất có tinh thần, cả người dường như phát nhiệt, hăng hái chơi cờ càng cao, nói không chừng còn có thể thắng lại một ván.
" Cần phải đánh cờ xong sau đó mới uống?" Lạc Thần hình như có chút đăm chiêu: "Nếu như ngươi say, sợ là nước cờ sẽ loạn."
" Ta mới không dễ say như vậy." Sư Thanh Y đỏ mắt, lập tức nói.
Lạc Thần mỉm cười nhìn nàng giận dỗi đến nóng nảy như thỏ.
Sư Thanh Y nói rồi lại trở nên nhu thuận, nhẹ giọng nói: "Chỉ là muốn cùng ngươi uống rượu."
Lạc Thần đại khái là nhớ đến bản bút ký kia, thần sắc có chút ngưng trọng, ánh mắt nhìn nàng càng nhu hòa hơn, nàng nói: "Được, ta đi mang tới."
Nói xong, lại đứng dậy nói: "Ngươi đi cùng ta."
Sư Thanh Y cầu còn không được, bước nhanh theo bên cạnh nàng, thậm chí còn cong mi, cố ý nói đùa: "Ngươi bảo ta cùng đi, có phải là sợ ta lặng lẽ đổi quân cờ của ngươi hay không?"
" Không sợ." Lạc Thần rũ mắt, nhìn dưới mặt đất: "Ban ngày ta đã nói qua, sẽ luôn ở bên cạnh ngươi. Ta sợ... Ngươi một người ở đây chờ ta."
Sư Thanh Y bước chân chậm lại, tiếu ý trên mặt dường như ngưng đọng.
Hiện tại chỉ cần vừa đến ban đêm, Lạc Thần đều ở bên cạnh nàng một tấc cũng không rời.
Sư Thanh Y biết, đều là do bút ký của Hạ Trầm ảnh hưởng đến Lạc Thần.
Lạc Thần bình thường vốn dĩ rất ít rõ ràng biểu đạt tâm tình của bản thân, đều là nhàn nhạt, hoặc là muốn nói lại thôi, cong cong lách lách. Nhưng từ sau khi trở về từ mộ địa gia tộc của Nhất Thủy, một ít ngôn hành cử chỉ của nàng bắt đầu có biến hóa, Sư Thanh Y đi đâu, nàng sẽ theo đến đó, có lúc đi rất gần, có lúc ngay ở một nơi cách đó không xa mà nhìn theo.
Sư Thanh Y rất ít thấy nàng như thế, giống như một miếng bánh ngọt mềm mại tuyết trắng, chỉ là yên tĩnh dán lấy nàng.
Sư Thanh Y miễn cưỡng áp chế chua xót trong lòng, kéo lấy cánh tay của nàng, trêu chọc nàng: "Ngươi xem ngươi hiện tại không phải giống như một viên kẹo dẻo, hoặc là một khối đường?"
Lạc Thần nhìn nàng một cái, khẽ dời ánh mắt, bước chân rồi lại nhanh hơn một chút.
Sư Thanh Y theo nàng đi về phía trước, trong miệng nói thầm: "Nếu như ta có một cái túi, nhất định sẽ bỏ viên kẹo dẻo như ngươi vào, như thế ngươi có thể theo ta mọi lúc mọi nơi."
" Hồ đồ, lần thứ năm." Lạc Thần nhìn phía trước, nói.
Sư Thanh Y: "..."
Nàng không dám hồ đồ nữa, để tránh nợ cũ còn chưa trả xong lại thêm nợ mới.
Hai người lấy rượu trở về, lại lần nữa ngồi xuống trước bàn.
Lạc Thần cầm hai chung rượu nhỏ, rót đầy, một chung đưa đến trong tay Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y kinh ngạc nhìn chung rượu, trước mặt dường như thoảng qua vô số lưu quang.
Một lát sau, nàng mới nở nụ cười, nâng chung rượu: "Lạc Thần, cạn ly."
Giữa ánh mắt của Lạc Thần dường như có sóng biển phập phồng, nàng đưa chung rượu gần kề chung của Sư Thanh Y, khẽ chạm một cái.
Tiếng va chạm thanh thúy vang lên trong gió đêm.
Sư Thanh Y yên tĩnh nghe âm thanh này, xa xa bóng cây chập chờn cùng tiếng lá sàn sạt lại khiến nàng tăng thêm một tầng phiêu hốt tựa như mộng ảo.
Cảm hoài và vui sướng trong lòng nàng dường như cũng lan tràn theo gió, dốc chung rượu một hơi uống cạn, sau đó dốc ngược chung rượu, biểu diễn cho Lạc Thần xem.
Lạc Thần mỉm cười than nhẹ một tiếng: "Đừng uống quá nhanh."
Sư Thanh Y trong lòng vui vẻ quả thực khó có thể hình dung, cũng có thể là uống chút rượu, thoạt nhìn thần thái tươi sáng hơn trước rất nhiều.
Nàng tiếp tục cùng Lạc Thần chơi cờ, nhưng ván thứ nhất nàng rốt cuộc vẫn thua.
Để tự khuyến khích bản thân, trong lúc đánh ván thứ hai nàng lại uống hai chung rượu, lần này kết quả là nàng thắng Lạc Thần.
Một ván cuối cùng là then chốt, Sư Thanh Y không khỏi khẩn trương. Trước đó nàng đã uống mấy chung rượu, men say ruốt cuộc dâng lên, cảm thấy cả người đều ấm áp, thậm chí bắt đầu phát nhiệt, đôi mắt dường như còn đỏ hơn trước đó, màu đỏ này không phải là loại lệ khí lãnh liệt trước đó, mà càng giống như mị cốt câu người.
Sư Thanh Y lại rót cho mình một chung rượu.
Rượu gạo thanh ngọt, ban đầu là không dễ dàng say, nhưng tác dụng chậm. Ban đầu nàng vẫn chỉ là nhấp môi, hoặc là vươn đầu lưỡi liếm một chút, nhưng sau đó có thể là men say chậm rãi dâng lên ảnh hưởng đến sức phán đoán của nàng, nàng hốt hoảng cảm thấy ván thứ hai nàng có thể thắng là bởi vì uống chút rượu, cho nên kế tiếp liền uống không chút do dự.
Lạc Thần tiến lên, đè tay của nàng lại, thấp giọng nói: "Đừng uống nữa, ngươi sẽ thua."
Đầu óc Sư Thanh Y có chút mơ hồ, chăm chú nhìn nàng, một lát sau mới khẽ bĩu môi biểu thị không phục: "Không có khả năng, ta nhất định phải thắng ngươi."
Nàng kỳ thực trước nay rất ít lộ ra dáng vẻ hờn dỗi trực tiếp như thế, trừ phi say rượu.
Tay của Lạc Thần nhất thời dừng lại, nhìn nàng không chuyển mắt.
" Ngươi nói ta thua ở chỗ nào?" Sư Thanh Y chậm rãi đem khuôn mặt dời xuống, áp lên lưng bàn tay của Lạc Thần, cọ đi cọ lại: "Ngươi không thể nói bậy."
Lạc Thần dường như buồn cười mà lắc đầu, một tay khác rỗi rãnh vươn ra, muốn cầm lấy quân cờ.
Nàng hiện tại cách Sư Thanh Y bên kia cũng không xa, nếu như muốn tiếp xúc đến hủ cờ trắng, thân thể phải nghiêng sang một bên.
Khuôn mặt của Sư Thanh Y dán trên tay nàng, đang hốt hoảng bị men say làm mơ hồ, cảm giác được thân thể của Lạc Thần dường như muốn rời đi, lập tức gắt gao bắt lấy tay nàng, không cho nàng di chuyển, đồng thời đem mặt mình dán càng chặt hơn: "Ngươi đừng di chuyển, có phải ngươi sợ thua nên muốn chạy trốn? Không cho ngươi trốn."
"Không trốn." Lạc Thần rốt cuộc lấy được quân cờ, thân thể ngồi thẳng, cúi đầu nhìn nàng nói.
"Được, như thế mới ngoan." Sư Thanh Y vừa nắm tay nàng vừa gật đầu một cái.
Lạc Thần hạ quân cờ trắng nàng vừa lấy được, lại bao vây một quân cờ đen của Sư Thanh Y, sau đó dùng tay điểm nhẹ lên chóp mũi của Sư Thanh Y, nói: "Ngươi nhìn một cái, có phải ngươi sắp thua rồi không?"
Sư Thanh Y lười biếng nâng mắt nhìn xuống bàn cờ.
Mặc dù nàng có chút say nhưng kỳ cục vẫn thấy rất rõ ràng, lập tức hoảng hốt không ngớt, lẩm bẩm nói: "Ngươi chờ một chút, trước đó ta run tay, kỳ thực quân này không phải là muốn đặt ở chỗ này."
Nói xong, nàng liền đem quân trắng của Lạc Thần và quân đen của nàng trước đó đều thu trở về, vững vàng nắm chặt ở trong tay, dường như rất sợ bị người khác đoạt đi.
" Ngươi muốn đi lại?" Tiếu ý trong mắt Lạc Thần tựa hồ sâu sắc hơn một chút.
Trước kia Sư Thanh Y luôn hạ cờ dứt khoát, chơi xấu giống như lúc này, cũng là vô cùng hiếm thấy.
" Ta không phải." Khóe mắt của Sư Thanh Y bị men rượu đốt hồng, lẩm bẩm trả lời nàng: "Ta vừa rồi cũng đã nói, là ta run tay."