Giọng nói của nữ nhân kia nghe vào có chút thô cứng, không cảm nhận được dao động nào, giống như một đường thẳng tắp trên điện tâm đồ khi tim bệnh nhân đập.Loại giọng nói này lúc vừa nghe đến khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy khó chịu tuy rằng không quá thỏa đáng nhưng quả thật có phần giống như người chết mở miệng nói chuyện.
Rợn người.
" Vô cùng cảm ơn." Sư Thanh Y ngược lại vẫn duy trì nụ cười ấm áp, nói cảm ơn với nữ nhân. Thật ra nàng muốn quan sát tình huống của nữ nhân kia nhưng bởi vì khuôn mặt bị chiếc mũ che kín nên thấy không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt nữ nhân phá lệ tái nhợt, huyết quản thanh sắc thoáng ẩn thoáng hiện.
Cứ nhìn chằm chằm vào đối phương cũng không thỏa đáng, cũng dễ dẫn đến người ta nghi ngờ, Sư Thanh Y cũng chỉ có thể liếc nhìn vài cái, rồi cùng Lạc Thần bỏ đi, đứng ở một chỗ xa hơn một chút.
Người trên những chiếc xe việt dã khác có lẽ cũng nghe thấy động tĩnh, có vài người xuống xe, cách một khoảng cách, nhìn về phía Sư Thanh Y các nàng.
Một nam nhân trong số đó có mái tóc nhuộm màu bạch kim, có thể là do nhuộm không đều, thoạt nhìn như bạc màu, lại hỗn loạn một chút tóc đen, nhìn vào có phần buồn cười. Hắn ôm vai một nam nhân bên cạnh vừa nhìn bên này vừa thấp giọng nói, cũng không biết đang nói cái gì.
Nam nhân trước đó hỏi chuyện cầm cờ lê đến, đưa cho Sư Thanh Y, ánh mắt nặng nề.
" Cảm ơn, bọn ta ở phía trước, ngươi có thể thấy bọn ta, lát nữa sẽ trả lại." Sư Thanh Y nói.
Nam nhân hàm hồ ừ một tiếng, xem như nghe thấy, rồi xoay người tiếp tục sửa xe.
Trở lại bên cạnh xe việt dã của mình, Vũ Lâm Hanh vốn dĩ ngồi trên ghế phó lái nghỉ ngơi, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Sư Thanh Y cùng Lạc Thần trở về, từ cửa sổ xe ló đầu ra nói: "Làm gì vậy? Sao còn cầm cờ lê, không phải bản thân chúng ta..."
"Xuỵt." Sư Thanh Y dựng thẳng ngón trỏ.
Tuy rằng cách rất xa, trên đường bão cát lại lớn, trên lý luận âm lượng của Vũ Lâm Hanh đối phương tuyệt đối nghe không được nhưng Sư Thanh Y cẩn thận, nên bảo Vũ Lâm Hanh đừng nói tiếp.
Nàng vẫn luôn cảm thấy nữ nhân dùng mũ che mặt đó có chút kỳ quái cẩn thận một chút vẫn hơn.
Vũ Lâm Hanh biết không bình thường nên thức thời ngậm miệng, mở cửa xe bước xuống, nói nhỏ: "Không phải bản thân chúng ta có cờ lê sao? Ngươi mượn bọn họ làm gì?"
Sư Thanh Y thấp giọng nói những chuyện đã thấy trước đó với Vũ Lâm Hanh, sắc mặt Vũ Lâm Hanh đột nhiên thay đổi, vô thức muốn quay đầu đi xem.
"Đừng nhìn." Lạc Thần trầm thấp nói.
Đối phương cảnh giác như vậy, lúc bên này quan sát bọn họ, bọn họ nhất định cũng sẽ quan sát bên này, loại giám sát lần nhau cùng lúc thế này là đáng sợ nhất. Vũ Lâm Hanh nhất thời hiểu được, từ bỏ ý định nhìn lén, tỏ vẻ như đang nói chuyện phiếm, ngoài miệng lại nói: "Nếu như đó là thật, chúng ta phải lập tức áp dụng biện pháp, cũng không biết trên xe bên đó là tình huống gì, nếu như người đó không phải thứ tốt lành thì nguy hiểm rồi."