Chương 354: Thủ Dạ (Trung)

1.3K 51 4
                                    

Bị hỏi như vậy, Phong Sanh càng thêm khẩn trương: "Thật ra hiện nay rốt cuộc cũng không phát sinh chuyện gì, chỉ là ta rất lo lắng cho tiểu thư, hy vọng các ngươi có thể bồi nàng, trạng thái của nàng không được thích hợp cho lắm."

Sư Thanh Y trở nên trầm ngâm.

Lúc nghỉ ngơi ở Thành Đô tại nhà Chu Du, Vũ Lâm Hanh ngoại trừ nhìn qua uể oải hơn so với bình thường một chút, trái lại không có gì dị thường. Gần đây quá nhiều lần biến cố, công việc mỗi người cần bắt đầu xử lý đều có một đống lớn, Vũ Lâm Hanh cũng bận đến gần như không có cơ hội thở dốc, Sư Thanh Y một lần cho rằng nàng là có chút mệt mỏi, lúc này hồi tưởng đến biểu hiện trong buổi tối hôm đó của Vũ Lâm Hanh, không khỏi lo lắng nàng có thể thực sự đã gặp chuyện gì.

"Hôm qua trở về dọc đường nàng nhìn qua cười cười nói nói, nhìn không ra có vấn đề gì." Sư Thanh Y hướng Phong Sanh hỏi kỹ: "Ngươi phát hiện không thích hợp, cụ thể là bắt đầu từ lúc nào sau khi nàng về đến nhà?"

"Không thích hợp là ở đêm qua, nhưng chờ ta phát hiện đã là sáng sớm hôm nay." Phong Sanh hối hận nói: "Ta thật vô dụng, cư nhiên trễ như vậy mới phát hiện bất thường. Sáng hôm nay tiểu thư thức dậy rất trễ, Trình tỷ đến thu dọn gian phòng của nàng, sau khi đi ra nói với ta trên giường tiểu thư có....."

"Có cái gì?" Sư Thanh Y nhíu mày.

Phong Sanh dừng một chút, mới nói: "Có bùn."

Sư Thanh Y mi tâm vặn càng sâu hơn nữa.

"Bùn, rất nhiều sao?" Lạc Thần đến gần, giọng nói thanh lãnh của nàng xuyên qua điện thoại di động truyền đến tai Phong Sanh.

"Rất nhiều, sau khi Trình tỷ thấy qua cũng bị hù dọa, bên trong chăn và trên drap giường đều là bùn. Lúc đó ta ở ngay ngoài cửa phòng chờ, Trình tỷ lập tức chạy đến nói với ta, ta đi vào thì nhìn thấy tiểu thư từ trong phòng đi ra, nàng mặc váy ngủ, chân trần, từ bắp chân trở lên cũng đều là vết bùn, váy ngủ cũng rất bản, giống như chui ra từ trong bùn."

Sư Thanh Y ở bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đêm qua có một trận mưa nhỏ."

Lạc Thần gật đầu, để Phong Sanh tiếp tục nói.

Phong Sanh nói: "Tiểu thư có đôi khi sáng sớm thức dậy sẽ bị tuột huyết áp, còn có rời giường khí, mơ mơ màng màng cũng không biết bản thân là bộ dáng gì nữa, lúc đó nàng nhìn qua tựa hồ chưa tỉnh ngủ, trạng thái hoảng hốt, ta cũng không dám nói rõ với nàng, nhìn nàng cứ như vậy mang một thân bùn đất cũng không tự biết mà vào phòng tắm."

"Một lát sau đó trong phòng tắm vang lên động tĩnh, hình như có vật gì đó rơi xuống đất." Giọng nói của hắn lúc này nghe vào có chút khô cằn, hồi tưởng lại: "Ta cùng Trình tỷ lập tức chạy đến gõ cửa phòng tắm, tiểu thư ở bên trong trả lời không có việc gì, bảo Trình tỷ cầm quần áo đến, Trình tỷ đưa quần áo xong thì trở ra, mang ra một chai sữa rửa mặt, đó chính là cái chai đã rơi xuống đất, tiểu thư không cần nửa nên bảo nàng vứt đi."

Sư Thanh Y vừa nghe trong đầu vừa tưởng tượng tràng cảnh ngay lúc đó.

Theo nàng, Vũ Lâm Hanh là một người rất chú ý, cho dù có đôi khi nàng bị tuột huyết áp, có khí rời giường, cũng sẽ không đến mức sau khi rời giường một đoạn thời gian cũng chưa từng phát hiện bản thân cả người dính bẩn, trên giường cũng đều là bùn đất, thậm chí hốt hoảng vào phòng, mới trằn trọc đến phòng tắm. Nàng sẽ xuất hiện loại hành động không phù hợp với tính cách của nàng, rất có thể sau khi nàng rời giường vẫn còn chịu dư âm của loại ảnh hưởng nào đó, dẫn đến đầu óc không thanh tỉnh.

Dò hư lăng (285-?)Hiện đại thiên [edit]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ