Đêm khuya, bên trong thiên điện xa hoa náo nhiệt hiếm thấy, hơn mười nữ quan vây quanh giường, nét mặt nghiêm túc nặng nề, cứ như có chuyện không tốt gì đó xảy ra. Quý Thính đứng ở cửa, nhìn bọn họ vừa vén góc chăn lên kiểm tra, vừa ghi chép gì đó vào cuốn sổ.
Ai ai cũng bận rộn, người nào cũng đi đi lại lại vội vã, chỉ có Thân Đồ Xuyên đứng trong góc không động đậy, hắn mặc mãng bào đen thêu chỉ vàng, thắt lưng vàng ngọc phác họa lên thân hình gầy mà mạnh mẽ, bên dưới là một đôi giày có hoa văn mây nhũ vàng rất bắt mắt, mặc bộ đồ này, nếu không có khí chất cao quý áp chế thì không biết xấu đến mức nào.
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, chỉ cảm thấy bộ xiêm y này của hắn trông rất quen mắt, hình như nàng từng nhìn thấy nó rất nhiều lần ở đâu đó. Nàng nhíu mày lại, nhận ra đầu óc trống rỗng, làm thế nào cũng không nhớ ra được, mãi đến tận khi nghe thấy nữ quan cạnh giường nói thầm một câu: "Không phải lúc trước hoàng thượng đã nói không dụng hình với trưởng công chúa sao, sao trên người toàn là vết thương?"
Nàng quay đầu nhìn về phía giường theo bản năng, đúng lúc ấy một nữ quan vén chăn lên, một khuôn mặt khô vàng thối nát lộ ra. Quý Thính nhìn thấy khuôn mặt này thì bỗng hoàn hồn, đột nhiên hiểu ra mình đang ở đâu.
Ấy vậy mà nàng lại mơ đến kiếm trước, mơ thấy chuyện sau khi nàng chết, cái này đúng thật là... không hợp lẽ thường. Quý Thính cạn lời xì một tiếng, lại tập trung nhìn sang Thân Đồ Xuyên một lần nữa, hắn vẫn duy trì tư thế như vừa nãy, vẻ mặt không vui không buồn, khiến người ta không thể đoán ra tâm trạng của hắn.
Người trong thiên viện càng ngày càng nhiều, vậy mà không có ai liếc nhìn về phía nàng cả, Quý Thính nghĩ ra được ngay, hiểu ra họ không nhìn thấy mình.
Nàng cong khóe môi, đi tới cạnh Thân Đồ Xuyên, nhìn về bên giường theo tầm mắt của hắn, khi thấy bản thân không còn chút xíu hơi thở của sự sống, nở một nụ cười châm chọc: "Mặc dù không uống chén thuốc Thân Đồ đại nhân đưa nhưng vẫn chết trước mặt đại nhân một cách chân thực, đại nhân còn vui không?"
Mí mắt Thân Đồ Xuyên bỗng run lên, vẫn lẳng lặng nhìn thi thể nàng.
Quý Thính cũng cảm thấy hứng thú nhìn theo, nhìn nữ quan ghi lại một lượt các vết thương trên người mình lên sổ, bỗng nhiên cảm thấy giấc mơ này quá đỗi chân thực, cứ như đã xảy ra rồi vậy.
Các nữ quan bận rộn một lúc lâu rồi mới đến trước mặt Thân Đồ Xuyên báo cáo: "Thân Đồ đại nhân, đã kiểm nghiệm các vết thương trên người trưởng công chúa, đây là sổ ghi chép, mời đại nhân xem qua."
Quý Thính nghe vậy thì không vui: "Hắn là người cuối cùng bổn cung gặp trước khi chết, vẫn luôn mang lòng oán hận bổn cung, không cần biết từ góc độ nào mà nói, đều có thể là hung thủ giết bổn cung, sao có thể giao sổ khám nghiệm thi thể cho hắn?"
Nhưng nữ quan không nghe thấy lời nàng nói, vẫn cung kính dâng lên, Thân Đồ Xuyên nhận lấy cuốn sổ với vẻ mặt lạnh nhạt, Quý Thính lạnh mặt hừ nhẹ một tiếng.
"Vết thương từ to đến nhỏ có hơn ba mươi." Yết hầu Thân Đồ Xuyên hơi nhúc nhích.
Nữ quan đáp một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhìn mức độ bình phục của vết thương, chắc hẳn không phải chỉ mới có một, hai ngày, không ít vết thương đều là đóng vảy rồi lại nứt ra, nhìn qua như đã vài ngày rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ngôn Tình] CÔNG CHÚA TRÊN CAO
RomanceTruyện: Công Chúa Trên Cao Tác giả: Sơn Hữu Thanh Mộc Đồng sở hữu bản edit/dịch: Dã Lam và những người bạn Số chương: 163 Tình trạng: Dịch hoàn Lại thêm một truyện cung đình cổ đại tới rồi đây, bộ này tui hợp tác cùng các bạn khác mà tui chưa có thờ...