Cái hồi mà ta và Thi Cảnh Hòa còn chưa trải qua sự kiện kia, Chung Niệm có từng gọi điện cho ta, nhưng ta không có nghe.
Ta tưởng vậy là kết thúc, ai dè ta nghĩ quá giản đơn, mùng năm Tết ta lại nhận được cuộc gọi từ Chung Niệm.
Đúng lúc Thi Cảnh Hòa không có mặt, nàng đi Liễu Thành chúc Tết, cả nhà Tiêu Chu đều ở Liễu Thành, huống hồ Lôi Y và Dư Mặc bọn họ cũng ở thành phố đấy, Thi Cảnh Hòa cho dù có luyến tiếc ta thì cũng phải đi một chuyến.
Ta không có đi cùng nàng, mà là ở Vân Thành bồi Mạnh Nhất Sênh.
Đã qua năm, nhưng cô ấy còn ở cữ, ta có rảnh đều sẽ đi thăm bé con Nghiêm Hàm.
Nghiêm Hàm sinh ra đã gần mười ngày, mặt cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, làn da thật sự giống trứng gà mới bóc vỏ, vừa trắng vừa múp múp.
Ta cũng trưởng thành, ta dám ôm em bé, không sợ hãi chạm vào em bé.
Mạnh Nhất Sênh nằm dựa đầu giường, chờ mẹ cô ấy lột quýt ăn.
Ta ôm Nghiêm Hàm trong lòng ngực, đôi mắt bé con mở to hơn ban đầu rất nhiều, ta làm đủ biểu cảm trêu chọc, bé con có lẽ cảm thấy thú vị, mở ra cái miệng nhỏ không răng mà cười.
Dì Mạnh thấy thế cười ta, "Tiểu Lục, con làm mặt quỷ coi chừng làm em bé sợ."
"Ha ha ha, mẹ, mẹ cũng quá ác rồi." Mạnh Nhất Sênh tiếp nhận trái quýt dì Mạnh đưa qua, cổ nhìn ta, cười nói, "Chi Chi của chúng ta cho dù có làm mặt quỷ cũng vẫn xinh đẹp."
Dì Mạnh gật đầu: "Đương nhiên, lúc mẹ tính giới thiệu đối tượng cho Tiểu Lục, có chàng trai kia mới nhìn ảnh Tiểu Lục thôi mà đã thích, nói muốn đi xem mắt Tiểu Lục."
Ta ở một bên ngẩng đầu nhìn dì Mạnh, "...... Dì?"
Dì Mạnh lộ ra nụ cười áy náy, "Dì xin lỗi con, chưa được con cho phép mà đã làm vậy."
Mạnh Nhất Sênh nuốt xuống múi quýt, ho khan nói, "Mẹ, mẹ làm như vậy thật sự không phúc hậu, ít nhất mẹ cũng nên nói trước với Chi Chi."
"Bởi vậy sau đó mẹ mới thấy không ổn, không có đồng ý." Dì Mạnh nói xong vẫn là nhẹ thở dài, "Thật ra cậu ấy còn khá tốt, du học về, cao ráo đẹp trai...."
Ta cười, cắt ngang lời dì, "Dì à, dì đừng nói nữa, con có đối tượng, dì lại không phải không biết."
Dì Mạnh nghe ta nói vậy liền tới hứng thú, dì đến gần hỏi ta, "Khi nào dẫn cô gái kia qua đây cùng nhau ăn một bữa cơm?" Dì Mạnh giúp ta lau lau nước miếng Nghiêm Hàm, lại nói, "Từ khi ba mẹ con đi rồi, chúng ta vẫn luôn hy vọng con có thể tìm được chốn về an ổn."
Dì nhìn ta, "Là con gái cũng không sao, chỉ cần con thích là được, chú và dì cũng không phải người bảo thủ không tiếp thu được."
Ta gật đầu: "Dạ vâng, có thời gian nhất định mang cô ấy tới gặp mọi người, nhưng cô ấy hiện tại không ở Vân Thành, đi Liễu Thành chúc Tết rồi ạ."
Dì Mạnh cười nói: "Không vội không vội." Dì hỏi ta, "Bồng mệt chưa? Hay để dì bồng cho?"
"A, vâng." Ta không từ chối, nhẹ nhàng trao Nghiêm Hàm qua tay dì Mạnh.