Tạ Liên lạnh lùng thốt: "Tránh ra."
Quỷ hỏa kia bất động. Tạ Liên nói: "Các ngươi tại sao phải ngăn ta?"
Quỷ hỏa không đáp. Mà ngoài y ra đám tiểu quỷ hỏa vẫn còn đang lặp đi lặp lại "Đừng đi qua". Tạ Liên căn bản không muốn cùng bọn nó dây dưa quá lâu, phất tay một chưởng, đánh tan chúng nó.
Cũng không phải là đánh cho hồn bay phách tán, một chưởng này, chỉ là xua tan trận địa ngăn cản đã kết thành của chúng quỷ hỏa, giống như xua tan một bầy đom đóm hoặc đám cá nhỏ.
Tạ Liên nhanh chóng đi qua, giẫm lên cành lá khô héo trên đất, phát ra tiếng vang nhẹ, thế nhưng quay đầu nhìn lại, chúng quỷ hỏa cũng cấp tốc theo tới, nhìn dáng dấp giống như lại muốn kết trận. Tạ Liên cảnh cáo chúng: "Đừng ngăn cản ta."
Đoàn quỷ hỏa nóng rực, sáng nhất bay đầu tiên, làm bộ mắt điếc tai ngơ, Tạ Liên giả vờ nhấc tay muốn đánh, nổi nóng nói: "Vẫn còn theo ta, cẩn thận ta đem các ngươi đánh cho hồn bay phách tán!"
Đe dọa như vậy, rất nhiều quỷ hỏa đều sợ hãi, chớp chớp, rụt rè lui về phía sau. Quỷ hỏa làm thủ lĩnh kia ở trên không trung ngừng lại một chút, vẫn cách y không đến năm bước đi theo phía sau, khiến Tạ Liên cảm thấy, nó giống như đang nói "Hồn bay phách tán thì sao chứ", hoặc là, nó biết, Tạ Liên sẽ không thật sự đánh nó.
Tạ Liên đột nhiên dâng lên một trận phẫn nộ không lí do. Khi trước y nói một tiếng, tiểu quỷ nào còn dám ở lại dây dưa? Đã sớm cong đuôi chạy tứ phía không còn hình bóng. Bây giờ, không chỉ người khác dám tùy ý giẫm đạp y, một đoàn quỷ hỏa nho nhỏ này cũng không nghe hắn, không đem sự uy hiếp của y để vào mắt, tức giận đến mức viền mắt đỏ lên, lẩm bẩm nói: "...... Ngay cả tiểu quỷ như ngươi cũng như vậy...... Tất cả đều như vậy...... Không một ai không như vậy!"Bị loại việc nhỏ làm cho tức giận, thật có chút buồn cười, nhưng Tạ Liên giờ khắc này xác thực tràn ngập phẫn uất. Không lường trước được, sau khi y lẩm bẩm nói ra câu này, quỷ hỏa kia giống như minh bạch y đang tức giận, thực thương tâm, cố định trên không trung, không dám tiến thêm nữa, mang theo mấy trăm tiểu quỷ hỏa tròn nhỏ, chậm rãi lui về phía sau. Chỉ chốc lát, liền biến mất vào trong màn đêm rồi.
Tạ Liên thở ra một hơi, quay người tiếp tục tiến lên.
Sau bảy, tám trăm bước, trong sương mù phía trước mơ hồ hiện ra mấy gác mái cong, giống như một toà miếu cổ trong núi sâu. Tạ Liên đi tới gần, định thần nhìn lại, hai mắt không khỏi trợn to.
Cái này thế mà lại...... Là một ngôi thái tử miếu.
Hiển nhiên, thái tử miếu đã rách nát đến đáng thương. Nó sớm bị du côn cướp sạch, thạch lương rơi trên mặt đất, vỡ thành hai nửa. Tạ Liên dừng lại chốc lát ở cửa miếu, nhấc chân bước qua thạch lương tàn tạ, tiến vào trong miếu. Trong điện tượng thần từ lâu không cánh mà bay, không biết là bị đập hay bị đốt, cũng có thể bị ném xuống biển, trên bệ thần trống rỗng, chỉ còn một cái bệ cháy đen. Hai bên "Thân tại vô gián, lòng tại đào nguyên" bị chém hai mươi bảy hai mươi tám nhát, giống như một mỹ nhân xinh đẹp bị người ta dùng dao găm rạch mặt, cũng chẳng thể đẹp được nữa, trông thật âm u dữ tợn.
Tạ Liên bình tĩnh, đến trong điện chọn một chỗ ngồi xuống, đợi Bạch Vô Tướng xuất hiện. Sau một nén nhang, trong sương mù ngoài miếu quả nhiên hiện ra một bóng người.
Thế nhưng, thân ảnh ấy không giống, không như Bạch Vô Tướng thong thả tự đắc; tiếng bước chân cũng không đúng, tương đối gấp gáp, chẳng giống Bạch Vô Tướng lặng yên không tiếng động. Vì lẽ đó, người đến tuyệt đối không phải Bạch Vô Tướng, cũng không phải người y quen biết.
Nếu thế, đó là ai chứ?
Tạ Liên vạn phần cảnh giác, đợi đến người kia "Đạp đạp đạp" đi nhanh tới trước miếu thái tử, y mới nhìn rõ dáng dấp đối phương. Có điều, rất đáng tiếc, người đến so với tất cả suy đoán đều không phù hợp — thấy thế nào cũng đều hoàn toàn là một người qua đường, không nhìn ra đầu mối.
Nhưng Tạ Liên vẫn không có thả lỏng cảnh giác, ai biết có phải hay không là Bạch Vô Tướng ngụy trang?