Tạ Liên hỏi: "Sao vậy?"
Tam Lang ngồi đó nhún vai, hỏi: "Sao vậy?"
Phù Dao nhíu mày: "Ngươi là ai?"
Tạ Liên nói: "Là một người bạn của ta. Các ngươi quen hả?"
Tam Lang ra chiều vô tội, nói: "Ca ca, hai người này là ai?"
Nghe hắn gọi ca ca, Nam Phong giật khóe miệng, Phù Dao giật lông mi. Tạ Liên nhấc tay nói với Tam Lang: "Không sao đâu, đừng căng thẳng." Nam Phong quát lên: "Đừng nói chuyện với hắn!"
Tạ Liên nói: "Gì vậy, hai ngươi quen hả?""......" Phù Dao lạnh lùng nói: "Không quen."
Tạ Liên nói: "Không quen vậy các ngươi sao lại như thế..." Lời còn chưa dứt, y bỗng cảm giác được hai bên có thứ gì đó lóe sáng, lơ đãng ngoái đầu lại nhìn, hai người kia thế mà lại cùng lúc hội tụ một luồng sáng trắng ở tay phải, dự cảm không lành tức thì trỗi dậy, Tạ Liên vội nói: "Ngừng ngừng, các ngươi đừng manh động nha!"
Hai luồng sáng trắng xèn xẹt bất chợt toát ra trông hết nguy hiểm, tuyệt đối không phải là thứ có thể xuất hiện từ tay người bình thường. Tam Lang vỗ tay hai cái, tâng bốc mang tính lịch sự: "Thần kỳ, thần kỳ quá." Hai câu khen ngợi này, quả thật không hề có thành ý. Tạ Liên vất vả lắm mới giữ được cánh tay của hai người kia, Nam Phong quay đầu nhìn y, tức giận nói: "Người này huynh gặp ở đâu? Họ gì tên gì? Nhà ở phương nào? Lai lịch ra sao? Tại sao lại ở chung với huynh?"
Tạ Liên nói: "Gặp dọc đường, tên Tam Lang, nói chung không biết gì hết, do đệ ấy không có chỗ để đi nên ta mới cho đệ ấy ở chung với ta. Các ngươi trước hết đừng manh động được không."
"Huynh..." Nam Phong nghẹn một hơi, dường như muốn mắng nhưng lại ép mình nuốt xuống, chất vấn: "Huynh không biết gì hết mà dám cho hắn vào?! Huynh không sợ hắn có mưu đồ sao?!"
Tạ Liên nghĩ thầm sao giọng điệu của Nam Phong nghe như cha mình vậy? Nếu đổi thành thần quan khác, hoặc đổi sang người khác, nghe một đứa nhỏ tuổi hơn mình nói năng như thế, hẳn đã khó chịu từ lâu rồi. Nhưng thứ nhất Tạ Liên sớm đã vô cảm với các kiểu trách mắng mỉa mai, thứ hai y biết hai người này chỉ xuất phát từ cảnh giác, suy cho cùng cũng có ý tốt, vì vậy cũng không để tâm, chỉ im lặng chốc lát rồi hỏi: "Các ngươi cảm thấy, ta có cái gì để mưu đồ đây?"
Lời vừa thốt ra, Nam Phong và Phù Dao nhất thời nghẹn họng.Hỏi câu này, thật sự rất chí lý. Nếu một người bị kẻ khác mưu đồ gì đó, thông thường đều vì có của mà gặp họa*. Nhưng khiến người ta đau lòng chính là, vắt óc nghĩ một hồi, thế mà hoàn toàn nghĩ không ra trên người Tạ Liên của hôm nay có thứ gì đáng để mưu đồ.
*Nguyên văn "Hoài bích kỳ tội": ý bảo vì có của cải mà gặp họa, ngoài ra còn có nghĩa có tài hoa mà bị đố kỵ và hãm hại.
Lúc này, chỉ nghe Tam Lang hỏi: "Ca ca, hai người này là đầy tớ của huynh hả?"
Tạ Liên dịu giọng đáp: "Từ đầy tớ này dùng không đúng, nói một cách chính xác, hẳn nên là trợ thủ."Tam Lang cười cười: "Thế à?"
Hắn đứng dậy, tiện tay túm một thứ ném sang chỗ Phù Dao, nói: "Vậy giúp một tay nhé?"
Phù Dao chẳng thèm nhìn mà chụp luôn, đến khi cầm trong tay, cúi đầu nhìn một cái, khí đen thoáng chốc xộc lên đỉnh.
Cái thằng này thế mà dám ném cây chổi cho mình!!!
Nét mặt của Phù Dao trông như muốn chẻ cả cây chổi lẫn Tam Lang thành bột phấn ngay tại chỗ, Tạ Liên vội vàng vớ lấy cây chổi, nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh, ta có mỗi cây này thôi đó." Ngờ đâu lời còn chưa dứt, luồng sáng trắng trên tay Phù Dao đã phóng ra, Phù Dao quát lớn: "Mau mau hiện hình!"
Tam Lang tuyệt nhiên không hề cố gắng né tránh, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi khoanh tay, chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, luồng sáng trắng lóa mắt kia bắn trúng một chân của bàn thờ, chiếc bàn nghiêng ngả, lộp độp loảng xoảng, ly chén bát dĩa rơi đầy đất. Tạ Liên nâng trán, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, y bèn phất tay một cái, Nhược Da thoáng chốc bay ra, trói chặt cánh tay của Nam Phong và Phù Dao. Hai người kia giãy mấy cái cũng không thoát, Nam Phong giận dữ nói: "Huynh làm gì thế!"
Tạ Liên ra dấu tạm ngừng: "Ra ngoài hẵng nói, ra ngoài hẵng nói." Sau đó phất tay lần nữa, Nhược Da kéo cả hai người kia bay ra ngoài. Tạ Liên quay đầu nói với Tam Lang: "Ta quay lại ngay." Dứt lời trở tay đóng cửa, đi đến trước quán. Đầu tiên y thu Nhược Da vào, tiếp theo lấy tấm bảng ở cửa đặt trước mặt Nam Phong và Phù Dao, nói với hai người họ: "Tạm khoan nói đã. Mời đọc một lần, nói cho ta biết đây là cái gì."
Phù Dao nhìn tấm bảng, đọc: "Bản quán xập xệ nguy hiểm, khẩn thiết cầu bậc hiền sĩ, quyên tiền tu sửa, tích lũy công đức." Đọc xong ngẩng đầu lên: "Bản quán xập xệ nguy hiểm cầu quyên tiền? Là huynh viết??"
Tạ Liên gật đầu: "Đúng thế, là ta viết. Nếu các ngươi tiếp tục đánh nhau trong đó, vậy ta cầu không phải là sửa nhà, mà là xây nhà."
Nam Phong chỉ vào Bồ Tề quán: "Thái tử điện hạ! Huynh không cảm thấy thiếu niên đó kỳ lạ sao??"
Tạ Liên nói: "Dĩ nhiên cảm thấy rồi."
Nam Phong nói: "Vậy huynh thừa biết hắn nguy hiểm mà còn dám để hắn bên mình?"
Tạ Liên đặt tấm bảng về chỗ cũ, nói: "Nam Phong, ngươi nói vậy là không đúng. Trên đời này tính tình con người và kỳ ngộ* có hàng ngàn hàng vạn, kỳ lạ không đồng nghĩa với nguy hiểm. Phải biết trong mắt người khác, chắc chắn trông ta cũng kỳ lạ lắm, nhưng các ngươi có thấy ta nguy hiểm không?"
*Kỳ ngộ: gặp gỡ bất ngờ.