94. TG 6 (6): Đi xuống thế gian

2.2K 151 15
                                    


Thương Lục ồn ào muốn nói ra chuyện mình là ca ca cho Quý Thính nghe, bị Tục Đoạn vô tình trấn áp xuống. Thương Lục quỳ rạp trên mặt đất, giãy giụa một hồi, nước mắt lưng tròng nhìn Tục Đoạn: "Cho dù ngươi đánh ta cũng không ảnh hưởng được sự thật ta mới là ca ca."

"...... Ai muốn đánh ngươi, ta chỉ không nghĩ để ngươi nói hươu nói vượn." Tục Đoạn khụ một tiếng.

Thương Lục trừng mắt: "Gương này đã nói ta là ca ca, như thế nào lại là nói hươu nói vượn?!"

"Tóm lại chuyện này không cho ngươi nói bậy, nếu không ta sẽ không để ý tới ngươi!" Tục Đoạn bất mãn nhìn hắn.

Thương Lục im lặng một hồi, buông tiếng thở dài, cả giận: "Thôi được, ta không nói, ngươi buông ta ra đi."

Tục Đoạn hoài nghi liếc hắn một cái, cuối cùng buông hắn hắn ra, kết quả người này vừa được buông ra thì như cá trong nước, trơn như trạch, lại bị Tục Đoạn một lần nữa bắt được. Thương Lục cười cười, thở phì phò nhìn về phía Tục Đoạn: "Thật không muốn làm đệ đệ?"

...... Mặc cho ai mấy ngàn năm làm ca ca, cũng sẽ không đột nhiên muốn làm đệ đệ.

"Được rồi, nhanh nhanh đi chọn lễ vật cho sư phụ đi, chọn xong chúng ta còn phải đi ra ngoài đả tọa." Thương Lục hào phóng vỗ vỗ lên tay Tục Đoạn.

Tục Đoạn lại không tin chuyện ma quỷ của Thương Lục, ngay cả buông hắn ra cũng vẻ mặt cảnh giác. Thương Lục lại thật sự không tính toán chuồn ra đi, rốt cuộc hắn muốn nói ra chuyện này còn rất nhiều cơ hội, cũng không cần vội vàng nhất thời.

"Tục Đoạn, không bằng đưa sư phụ cái này đi!" Thương Lục cầm một bó tơ hồng, đôi mắt sáng rỡ.

Tục Đoạn nhíu mày: "Đây là cái gì?"

"Chấp quản nhân duyên tơ hồng, nghe nói buộc vào cổ tay nam nữ, hai người sẽ có thể sinh ra nhân duyên." Thương Lục nghĩ nghĩ, nói.

Tục Đoạn theo bản năng cảm thấy thật chán ghét: "Ngươi đưa sư phụ cái này làm gì?"

"Sư phụ đã lớn tuổi như vậy, cũng không thấy nàng coi trọng nam nhân nào, nếu trong lòng nàng có người, có thể cho nàng cái này buộc lấy người, như vậy không phải là đưa sư phụ một đoạn nhân duyên hay sao?" Thương Lục càng nghĩ càng thấy có đạo lý, cả người đều kích động.

Tục Đoạn mắt lạnh nhìn hắn: "Trên đời này không có bất luận kẻ nào xứng đôi với sư phụ, ném cái đồ kia đi, về sau không cho phép để ta lại nhìn thấy nó."

"Xì, ở trong mắt ngươi, sư phụ tự nhiên là tốt nhất, nhưng mà thứ này trừ bỏ nhân duyên, còn có công hiệu tâm linh tương thông, thật ra cũng không phải tâm linh tương thông, chỉ là một khi trói định, nếu một bên có nguy hiểm, bên kia sẽ cảm giác được đến... À, mà sư phụ mạnh mẽ như vậy, hẳn là cũng không cần dùng đến." Thương Lục nói xong, cảm thấy thật tiếc nuối.

Tục Đoạn lại trong lòng vừa động nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt, thúc giục: "Đừng động tơ hồng, đi tìm cái khác đi."

"...... A."

Thương Lục hứng thú thiếu thiếu ném tơ hồng xuống, xoay người đi nơi khác tìm đồ. Tục Đoạn lại đứng chỗ đó hồi lâu, đầu ngón tay không tiếng động bắt lấy tơ hồng vào trong tay, bỏ vào trong lòng ngực, sau đó ra vẻ không có việc gì đi nơi khác tìm kiếm.

[EDIT]  Cứu vớt cố chấp cuồng nam phụ - Sơn Hữu Thanh MộcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ