Chương 42: Trò hay

124 7 0
                                    


Cuộc ăn uống quả thật cũng diễn ra bình thường. Nhưng đột nhiên, tôi lại cảm thấy chóng mặt, giống như thật sự đã bị say. Như vậy rõ ràng là trong rượu có vấn đề, bởi vì vừa rồi tôi cũng chỉ nhấp môi một chút thì sao có thể say? Nhớ tới tin nhắn của Minh Vũ, tôi lập tức đứng dậy nói:

  - Có lẽ em say rồi. Em hơi chóng mặt, mọi người ăn tiếp đi nhé. Em lên phòng nằm nghỉ một lát. 

Anh Khoa và Minh Vũ cũng gật đầu. Tôi cũng lịch sự chào ông cha chồng rồi cố gắng bước lên lầu. Tôi theo lời Minh Vũ, không có đi vào phòng mình mà vào phòng anh ta. Ngay khi tôi định nằm xuống giường thì phát hiện trên giường có một tờ giấy được cuốn sách đè lên. Bên trên ghi: "Thuốc giải trong hộc tủ đầu giường".

Tôi nhanh chóng kéo hộc tủ đầu giường ra và thấy trong đó có một hũ thuốc. Tôi cũng không biết có phải đây là thuốc giải mà Minh Vũ nói không nên đã lục hết các hộc. Cuối cùng cũng chỉ thấy có hũ thuốc này, nên tôi đã không ngần ngại mở ra lấy một viên bỏ vào miệng. Vị chua của nó phải nói là làm tôi tỉnh hẳn luôn. Đúng là thuốc tốt nha! 

Nhưng khi tôi vừa mới đặt lưng nằm xuống thì Minh Vũ cũng vọt vào, có điều trông anh ta khá loạng choạng, khẳng định là cũng bị dính chưởng. Anh ta nhanh chóng lấy hũ thuốc, mở ra và lấy vài viên bỏ vào miệng. Sau đó anh ta ngồi xuống kéo tôi vào lòng, rồi cười nói:

  - Lát nữa anh sẽ cho em xem một trò rất hay.

Tôi cũng rất tò mò xem rốt cuộc là trò hay mà Minh Vũ nói là trò gì. 

Đợi một lúc sau, khi nghe tiếng có tiếng mở cửa ở phòng bên. Minh Vũ lập tức mở lên máy vi tính và nhấp vào camera giám sát. Trên màn hình liền xuất hiện hình ảnh trong phòng của tôi. 

Tôi: "..."

Hoá ra trong phòng tôi đã bị gắn camera giám sát. Nói như vậy là mọi hoạt động của tôi đều bị anh ta biết hết rồi còn đâu. Tuy rằng tôi biết mình là món đồ chơi của họ, việc mất tự do là chuyện không thể nào tránh khỏi. Nhưng mà, việc gắn camera theo dõi và cả việc gắn máy nghe lén trên người tôi, khiến tôi vô cùng ấm ức. Tôi thậm chí còn hơn cả một kẻ ở tù. 

Tôi cố gắng nén lại cảm xúc trong lòng, nhìn vào màn hình xem rốt cuộc là điều gì đang xảy ra. Hơn nữa, tôi nghĩ vị bác sĩ chữa bệnh cho họ đã tỉnh. Tôi tin không bao lâu nữa, họ sẽ hết bệnh thôi và đến lúc đó, cũng là lúc tôi thoát khỏi họ. 

Lúc này thì Anh Khoa cũng mở cửa bước vào, khẽ nói:

  - Ok! Giờ chỉ còn chờ xem chuyện vui thôi.

Tiện thể lại ôm tôi hôn một cái vào má:

  - Vợ yêu chờ xem nha!

Tôi nhìn trong màn hình thì thấy trên giường tôi hình như có ai đó đang nằm,chỉ là trùm chăn kín hết cả đầu nên tôi cũng không biết đó là ai. Cơ mà sao có người khác vào nhà, thậm chí chui vào phòng tôi mà tôi lại không biết nhỉ? Chắc có lẽ là lúc ăn cơm. Ở phòng ăn cũng không nhìn thấy cầu thang lên lầu nên lúc đó có người vào nhà và lên lầu tôi mới không biết. Và có lẽ cũng là do Minh Vũ và Anh Khoa đưa vào.

Chỉ Có Em Làm ĐượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ