Chương 13: Làm mai

170 14 0
                                    


Cũng may anh ta bỏ tôi xuống chỗ cách trường học cũng không xa lắm, tôi đi bộ một lát cũng tới. Tôi cũng không biết anh ta đã quăng cho tôi bao nhiêu tiền, nhưng mà tôi cũng chẳng quan tâm, từ lúc vào học tới ra về tôi cũng chẳng hề động đến nó. 

Đến khi ra về tôi dang xe một người bạn chở đến chỗ bán xe đạp mua cho mình một chiếc xe đạp mới rồi chạy đi về. Thật ra tôi tính mua xe máy cơ, nhưng nghĩ lại để sang năm đủ 18 tuổi rồi mua luôn chiếc 100 phân khối. Giờ đi xe đạp tạm vậy, cũng chỉ mất có 30 phút đạp xe chứ mấy, xem như tập thể dục vậy. 

Sau khi về nhà ăn uống xong, nghỉ ngơi vài phút thì tôi lại nhảy lên máy làm tới chiều. Tối lúc tôi vào phòng học bài, lấy sách vở ra tôi mới mở xấp tiền của Minh Vũ ra xem. Tôi đếm đếm thì cũng cỡ 10 triệu. Lần trước cũng 10 triệu lần này cũng 10 triệu có vẻ như anh ta rất thích số 10 thì phải. Tôi đang nghĩ liệu có nên đưa nó cho mẹ hay gửi ngân hàng chung với số tiền dự trữ của tôi đây? Suy đi nghĩ lại thì tôi quyết định đưa cho mẹ, để mẹ đóng hụi. Từ lúc tôi mua máy về làm sửa đồ vắt sổ, se biên, bán phụ liệu may mặc tới nay mẹ thấy làm có tiền cũng bắt đầu chơi mấy đầu hụi. Định cuối năm hốt để trả hết tiền vật tư luôn. Thấy vậy nên tôi không có bỏ số tiền kia của tôi ra. Đề phòng lỡ hụi nó bị giật thì tôi còn có tiền mà tết đưa cho cha trả nợ. Nhưng thay vào đó, tiền tôi làm bao nhiêu đưa cho mẹ đóng hụi hết rồi.

Sau khi quyết định xong tôi đem nó đưa cho mẹ. Mẹ và cha cũng đang ngồi vừa tháo chỉ vừa xem tivi, thấy tôi đưa tiền, mẹ mới hỏi:

  - Tiền đâu mà có?

Tôi mới nửa thật nửa giả trả lời:

  - Con bị người ta tông xe, người ta mới đền tiền nhân mạng thôi.

Nghe tôi bị tông xe cha tôi hết hồn hỏi:

 - Mày bị xe tông? Rồi có sao không? Sao từ trưa giờ không nói?

Tôi lắc đầu:

  - Con không có sao. Chỉ có chiếc xe bị banh chành thôi, cho nên người ta mới đền cho con. Con mới mua chiếc xe mới đó.

Cha mẹ tôi đều thở phào nhẹ nhõm một hơi thấy rõ luôn. Sau đó dặn dò tôi đi đường cẩn thận này nọ rồi để tôi vào phòng học bài. Ba đứa em tôi thấy tôi có xe mới chúng cũng muốn có xe mới vội chạy ùa ra xin mẹ mua cho. Nhưng tiếc là mẹ tôi mắng:

  - Mua cái gì mà mua. Chừng nào tụi bây làm ra tiền như chị hai tụi bây đi tao mua. Đi xe cũ đi, thấy cha tụi bây còn không có xe mới đi làm thấy không? Đồ tổ báo gì đâu…

Bị la một tăng, cả ba thằng mặt ủ mày ê quay trở vô phòng. Nói vậy thôi chứ tôi đảm bảo hôm sau mẹ sẽ mua cho mỗi đứa chiếc xe đạp mới đi học cho mà coi. Còn xe cũ cha mẹ có thể sẽ đem bán hoặc cha sẽ lấy chiếc nào tốt đi làm không chừng. Nói thật thì nhà tôi cũng chưa có một chiếc xe máy nữa. Hi hi… mà kệ đi… cái gì cũng phải từ từ, rồi cũng sẽ có thôi. 

Nói chung gia đình của tôi bây giờ đối với tôi mà nói cũng đã rất hạnh phúc rồi. Tôi không muốn đòi hỏi gì thêm nữa, chỉ mong có thể bình yên như vậy cả đời thôi. 

Chỉ Có Em Làm ĐượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ