Chương 45: Chẳng yêu ai cả

169 10 0
                                    


Anh Khoa vội hô lên:

  - Ông Vũ…

  - Mày im đi… tao biết tao đang làm gì.

Minh Vũ lên tiếng ngắt lời Anh Khoa. 

Ngay cả tôi cũng bất ngờ, nhưng chưa kịp phản ứng thì Minh Vũ lại nói:

   - Nhưng em không được lấy bất cứ thứ gì đi cả kể cả quần áo giấy tờ tùy thân. 

Đây là ý gì đây? Quần áo, giấy tờ tùy thân cũng không cho lấy thì đi cái ngã nào. Nhưng mà tôi lại nghĩ đây chính là cơ hội duy nhất, nếu bỏ qua lần này sau này tôi sẽ không có cơ hội nữa. Một lúc sống với hai người chồng? Nói thật thì tôi không thể nào chấp nhận được. Huống chi bây giờ họ đã hết bệnh. Có lẽ họ cảm thấy tội nghiệp tôi nên mới định đăng ký kết hôn với tôi. Nhưng kết hôn thì cũng có thể ly dị được mà. Tới lúc đó… tôi sợ sẽ xảy ra chuyện tương tự kiếp trước. Là đi đánh ghen với tình nhân của chồng. Chỉ là kiếp trước tôi một chồng mà còn bị thua thiệt. Còn kiếp này, có tới hai chồng, không phải càng dễ bị nói là con đĩ hay sao. Cho nên, tôi sợ lắm. 

Tôi ngẫm nghĩ, quần áo ở nhà cha mẹ tôi cũng có, giấy tờ tùy thân ở đây cũng chỉ có giấy chứng minh. Thôi kệ! Bỏ luôn, mốt ra xã cớ mất rồi làm lại cũng được. 

Thế là tôi không ngần ngại xoay người hướng về phía cửa.

  - Vậy em đi đây!

Thế nhưng khi tôi vừa bước được một bước thì Minh Vũ lại lạnh lùng lên tiếng: 

 - Còn tiền bạc, điện thoại trong người em nữa. 

À! Không sao cả. Kêu xe ôm chở về nhà nó cũng đâu lấy tiền trước đâu mà lo. Còn điện thoại là họ mua cho tôi, tôi trả lại họ là lẽ dĩ nhiên. 

Tôi móc điện thoại và tất cả và tiền ra để lên bàn.

Minh Vũ lại hít sâu một hơi:

  - Còn một trăm cây vàng cưới nữa.

Tôi đáp:

  - Một trăm cây vàng đó cha mẹ em giữ. Để em về nhà rồi sẽ lấy trả lại anh. 

Nói rồi, tôi lại xoay người bước ra phía cửa. Tôi cũng không quay đầu lưu luyến nhìn lại hai anh em họ lúc này đang có biểu hiện như thế nào. Trong lòng tôi chỉ muốn nhanh chóng bước ra khỏi cánh cửa này, bước qua nó, chính là cả một bầu trời tự do mà tôi hằng mơ ước. 

Còn năm bước, bốn bước, ba bước, hai bước… tôi đếm ngược từng bước chân đi đến cửa. Nhưng ngay khi chỉ còn một bước nữa là tôi sẽ bước qua được cánh cửa này thì Minh Vũ phía sau lại lên tiếng:

  - Em còn một thứ… không… phải là hai mới đúng. Còn chưa để lại…

Tôi hốt hoảng quay người lại, vội nói:

  - Bộ đồ em đang mặc thì khi nào về nhà rồi em thay ra trả lại cho.

Thế nhưng, Minh Vũ lại sững sờ, Anh Khoa thì vẫn ngồi ở ghế nhưng lúc này anh ta đã xoay mặt vào trong nên tôi không thấy được biểu hiện của anh ta. 

Chỉ Có Em Làm ĐượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ