La Xán Xán vẫn đang cúi gằm mặt, Nguyên Nghị cũng không nói gì. Sau một lúc, La Xán Xán mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ nhìn Nguyên Nghị, ánh mắt bắt đầu tránh né, lại nhìn xuống dưới.
Anh thấy được đôi mắt đỏ hoe của cô, cũng như gương mặt tái nhợt và đôi môi bị cắn rách. Đây là lần đầu tiên cô làm nhiệm vụ của tiếp viên khoang hạng nhất, lại gặp phải chuyện như vậy; anh nhớ rõ cô nói rằng mình sẽ cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ khi lên máy bay. Lại nhớ đến cô vừa quỳ trên mặt đất lo lắng đến thẫn thờ. Tay anh nắm lại thành nắm đấm.
Nguyên Nghị nói: "Đừng lo. Còn phải chờ bệnh viện kiểm tra lại. Cho dù tái phát bệnh tắc ruột thật thì cũng không phải không thể chữa được."
Bên cạnh bọn họ, người đàn ông đó vẫn cứ cuộn mình ngồi trên ghế rên rỉ. A, ông ấy thở dài, La Xán Xán đang rất sợ hãi.
Nguyên Nghị nói tiếp: "Em nói em không biết ông ấy không thể ăn mấy thứ đó. Như vậy, chuyện xảy ra ngoài ý muốn, không hoàn toàn là lỗi của em. Chính ông ấy cũng có lỗi. Và vì sao em lại không biết khách hàng không thể ăn gì, e rằng còn có người có lỗi lớn hơn nữa."
La Xán Xán cắn môi, nghe anh ấy nói. Trong lòng cô có thoáng qua có chút bồi hồi.
"Em có đang nghe anh nói không?" Nguyên Nghị thấy cô nhìn xuống, vẫn đang cắn môi, bàn tay đang nắm lại, ngón cái di chuyển.
La Xán Xán gật đầu, nhưng cho dù không phải hoàn toàn là lỗi của cô thì cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được.
Nguyên Nghị đưa tay ra giữ lấy cánh tay của cô. La Xán Xán cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh. Nguyên Nghị nắm lấy tay cánh cô kéo đi.
Anh kéo cô rời khỏi vị trí 9K đến chỗ của mình.
La Xán Xán đã lấy lại được tinh thần, cô biết dáng vẻ bây giờ đều bị anh nhìn thấy hết rồi, cô muốn trốn đi. Nguyên Nghị kéo cô vào bên trong chỗ ngồi, thả cánh tay cô ra. Vừa đúng lúc cô xoay người muốn rời đi.
Cánh tay cô bị giữ lại. Cả cơ thể cô bị kéo trở lại.
"Lau đi." Tay kia của Nguyên Nghị lấy một tờ giấy, đưa cho cô, "Môi của em đang chảy máu."
La Xán Xán lấy giấy, cúi đầu. Sau khi cố gắng kiềm chế cảm xúc, cô nói: "Tôi đi trước. Anh Nguyên cần gì thì cứ nhấn chuông."
Nguyên Nghị nói: "Nhìn anh nói lại lần nữa."
La Xán Xán ngẩng đầu, nhìn anh, nói: "Anh Nguyên cần gì thì cứ nhấn chuông."
Giọng nói của cô bắt đầu trầm xuống, mắt cũng nhìn về nơi khác, không dám đối diện với anh.
"Được rồi, bây giờ hãy nghe anh nói." Nguyên Nghị nói tiếp.
La Xán Xán gật đầu: "Dạ."
Anh nói tiếp: "Lấy lại tinh thần. Em không có việc gì hết."
Cô lại gật đầu: "Ừ."
Nguyên Nghị lúc này mới nói: "Bây giờ quay lại khoang đi."
La Xán Xán rời khỏi khoang hạng nhất, trở lại khoang bếp.
Tiếp viên trưởng Ngô Hà đã báo với cơ trưởng về chuyện hành khách 9K. Cơ trưởng quyết định sẽ hạ cánh ở sân bay gần nhất. Ngô Hà trong khoang điều khiển đi ra, tự mình thông báo lý do máy bay hạ cánh để trấn an hành khách.
![](https://img.wattpad.com/cover/327149867-288-k831571.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em - Tử Thiếu Ngôn
General FictionĐối với La Xán Xán, Nguyên Nghị vĩnh viễn như một vị thần để cô ngắm nhìn từ xa. La Xán Xán từ một tiếp viên hàng không bình thường, được thăng chức tới khoang hạng nhất. Cứ nghĩ công việc mình đang trên đà thăng tiến, chưa kịp vui mừng, đã bị tiếp...